HOA HỒNG VÀ CHIẾC NHẪN - Trang 112

cùng và khi nhảy với một trong những cô gái đẹp nhất trong vũ hội lúc nhảy
điệu đối diện với nữ hoàng Rosalba, chàng không thể không buột miệng
thốt lên.

“Thật kỳ lạ, Rosalba rất xinh nhưng không còn cái vẻ nghiêng nước
nghiêng thành nữa.”

“Ồ, không đẹp nếu không có chiếc nhẫn.” Bạn nhảy của chàng nói.

“Nhưng thiếp bận tâm đến điều đó làm gì.” Rosalba nghe được câu chuyện
giữa họ bèn tươi cười nói với người yêu: “Chỉ cần bệ hạ cho rằng thiếp xinh
đẹp là đủ”

Giglio nhìn nàng với ánh mắt say đắm để đáp lại câu hỏi đó, một ánh mắt
chứa bao nhiêu là ý tình mà không một họa sĩ nào có thể tái hiện được. Bà
tiên Blackstick lên tiếng:

“Chúc mừng các con thân yêu của ta. Bây giờ các con được ở bên nhau và
hạnh phúc. Chắc các con hiểu điều ta nói vào cái ngày các con chào đời
rằng một chút trắc trở khó khăn sẽ làm cho cả hai con trở nên tốt đẹp hơn.
Giglio, nếu con lớn lên trong vinh quang chắc con khó lòng biết đọc biết
viết mà chỉ trở thành một kẻ lười biếng hoang đàng và sẽ không bao giờ có
thể trở thành một ông vua thương dân như bây giờ. Còn con Rosalba, con sẽ
lại trở nên ngạo mạn đỏng đảnh như cô bé Angelica luôn cho rằng cô ta quá
ưu việt đối với Giglio.”

“Cứ như thể có một người nào đủ tốt đối với chàng vậy.” Rosalba kêu lên.

“Ôi Rosalba yêu dấu!” Giglio thốt lên. Mà nàng đáng yêu thật, chàng giang
rộng vòng tay ôm nàng vào lòng trước mặt mọi người. Vừa lúc đó người
truyền tin chạy vào phòng loan báo.

“Muôn tâu bệ hạ, quân thù!”

“Tất cả hãy sẵn sàng chiến đấu!” Giglio kêu lên.

Liên Kết Chia Sẽ

    Error processing request
** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.