Lịch sử thường đi những bước rất kỳ cục, ít ai lường trước được. Có khi nó rẽ ngoặt một
trăm tám mươi độ khiến mọi thứ tưởng đã trật tự bỗng chốc trở nên lộn tùng phèo.
Tôi không nói ngoa. Từ ngày tôi thường xuyên lui tới nhà nhỏ Hồng, cán cân lực lượng giữa
tôi và các đại kình địch bỗng thay đổi hẳn. Ưu thế bây giờ thuộc về tôi một cách rõ rệt.
Ngữ, Nghị, Hòa chỉ biết nhìn nhau lắc đầu ngao ngán. Ngay cả "giáo sư" Bá cũng không giấu
vẻ ghen tức với tên đồ đệ may mắn của mình. Nó có vẻ ấm ức về chuyện tôi không cần nhờ
nó mà vẫn tiếp cận được với Gia Khanh một cách ngon lành. Nó cảm giác nó là sư phụ dỏm.
Nó mang mặc cảm bị tôi bỏ rơi. Mặt Bá cứ xụ xuống khiến tôi phải bỏ mất ba ngày để động
viên nó, nào là tôi chẳng có tài cán gì, chỉ nhờ âm đức ông bà tôi mới có được hạnh phúc
ngày hôm nay, nào là mặc dù đã được nhỏ Hồng hỗ trợ, tôi còn cần phải hỏi ý kiến nó dài
dài trên con đường tình quanh co khúc khuỷu đang chờ tôi trước mặt, vân vân và vân vân...
Tôi tâng bốc một hồi, Bá tươi tỉnh lên liền. Nó quên phắt giận hờn, vỗ vai tôi khen ngợi:
- Mày khá lắm! Đúng là thánh nhân hay đãi kẻ khù khờ! Đối với mày bây giờ, những khó
khăn lớn nhất đã ở lại phía sau!
Tôi chép miệng:
- Còn tao thì bây giờ tao mới thấy khó!
- Đừng nghĩ quẩn! Thời gian khó thực sự đã qua rồi!
Tôi chớp mắt:
- Nhưng mày phải cho tao biết tao nên làm gì trong lúc này chứ!
Bá khịt mũi:
- Chẳng làm gì sất! Cứ tới chơi và trò chuyện bình thường với nhỏ Hồng và Gia Khanh! Mày
là lửa, Gia Khanh là rơm, xáp lại gần nhau trước sau gì cũng xảy ra "hỏa hoạn", mày đừng lo!
Bá nói có sách, mách có chứng. Chiến thuật của nó, binh pháp cổ gọi là "bất chiến tự nhiên
thành". Nhưng tôi chẳng muốn thực hiện kế hoạch "không chiến" đó. Tôi muốn "tử chiến"