HOA LINH LAN - Trang 57

Một cái tên "đặc biệt" như vậy mà anh ấy không nhớ chút nào sao? Tôi

cảm thấy thoáng buồn. À không, phải nói là một nỗi buồn rất sâu sắc ghim
chặt trong lòng tôi mới đúng. Bởi vì tôi nghĩ mình quan trọng hơn một chút,
và có chỗ đứng trong sự căm ghét của Khánh. Tôi nghĩ chuyện xảy ra năm
lớp chín đã làm Khánh rất ghét tôi. Anh ấy ghét tôi đến mức không thể
quên tôi. Hay ít ra là nhớ cái tên tôi chứ? "Xin lỗi, mình không nhớ!" - Anh
ấy đã nói với tôi như thế. Tâm trạng tôi lúc ấy là sự sụp đổ hoàn toàn của ký
ức do chính tôi tạo dựng lên.

Nhưng chẳng phải mọi sự đổ vỡ đều mang một sự gắn kết mới, hòa

chung hơi thở của hai miền đất thành một nhịp đập:

Tây Dức và Đông Dức từ đi Bức tường Berlin = Nước Đức.

Nếu nói một cách khả quan rằng: (Tôi + Khánh) - ký cứ lớp 9 = (...)

Nghĩ vậy... bỗng nhiên tôi đỏ mặt và cố gắng mỉm cười:

- Ừ, cũng phải, bọn mình chỉ học cùng nhau một năm lớp Chín thôi, câu

không nhớ là phải rồi. Không sao! - Tôi lại cười. Thì ngoài cười ra tôi còn
biết làm gì hơn thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.