HOA LỤC BÌNH - Trang 117

Sĩ Nguyên gạt tay Công Luận. Lắc đầu quầy quậy:
– Tại sao như vậy? Tại sao cậu chẳng chịu giữ mỹ Thuận lại giúp tôi?
Công Luận cố phân trần:
– Làm sao mà giữ được đây? Cả tôi và Phương Hà đã nói ráo nước miếng
mà có được gì đâu.
Sĩ Nguyên ngồi phịch xuống ghế, đưa hai tay ôm đầu:
– Tôi muốn gặp Mỹ Thuận!
Công Luận chào thua, anh bỏ ra ngoài tìm Phương Hà để cầu cứu. Sĩ
Nguyên vậy mà quá nặng tình nặng nghĩa. Rất hiểu bạn nhưng biết phải
làm sao?
– Hù!
Nhận ra Phương Hà, Công Luận nắm tay cô kéo đi:
– Em vào đây, anh có việc này rất cần em.
Phương Hà vô cớ bị lôi đi, cô nhăn nhó mặt mày:
– Buông em ra sao lại lôi kéo như vậy?
– Em vào đây thì sẽ biết!
– Nhưng mà em.
Công Luận đẩy Phương Hà vào phòng giám đốc:
– Em vào đó đi sẽ biết.
Phương Hà trố mắt ngạc nhiên nhìn một đống lù lù trước mặt:
– Trời ơi! Sĩ Nguyên anh làm sao vậy?
– Mỹ Thuận ...
Phương Hà chợt hiểu thì ra anh ấy đang suy nghĩ về Mỹ Thuận:
– Mỹ Thuận đã về quê rồi anh gọi nó làm gì?
Sĩ Nguyên lại ôm đầu:
– Chính tôi, tôi đã làm khổ cô ấy.
Phương Hả dỗ dành:
– Anh đừng như vậy nữa có được không?
– Phương Hà, Mỹ Thuận đâu?
– Cô ấy về quê rồi, mẹ cô ấy bị bệnh.
Lắc đầu Sĩ Nguyên nói giọng rất thảm:
– Không phải như vậy đâu? Tại tôi mà ra tất cả. Tôi đã phụ tình cô ấy rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.