– Có thật anh bận không? Hay bận chờ điện thoại của Huệ Trinh?
– Cũng có thể là vậy?
Sĩ Nguyên đứng lên nhường chỗ cho Mỹ Thuận:
– Xong rồi, cô có thể làm việc!
Mỹ Thuận như chẳng cần để ý đến Ngân Thuỷ, cô ngồi vào bàn và làm
việc, Sĩ Nguyên đứng gần đó, tỏ ý hài lòng:
– Cô giỏi lắm!
Ngân Thuỷ lại thấy chướng mắt:
– Cô ta giỏi lắm sao? Anh cũng khéo lựa chọn.
Sĩ Nguyên nói như khích bát:
– Bỏ tiền ra thì phải lựa người được việc chứ ?
– Vậy sao?
Ngân Thuỷ bước vào cô phụng phịu:
– Ừ, càng lúc em càng thấy anh hư lắm.
Biết cô sắp giở trò trước mặt Mỹ Thuận nên vội nói:
- Cô nên về đúng vị trí của mình đi.
Ngân Thuỷ lắc đầu, cô nói như doạ:
– Anh không đi thì em cúng chẳng đi đâu.
Sĩ Nguyên nhìn cô như nghiêm khắc:
– Gì nữa đây? Cô nên về đi là vừa.
Ngân Thuỷ lại ngồi xuống ghế dành cho giám đốc, cô đu đưa cái chân:
– Anh đi với em thì em mới chịu về.
Thấy cô ở đây sẽ thêm rầy rà nên Sĩ Nguyên đứng lên:
– Mỹ Thuận làm xong nhớ khoá cửa phòng giúp tôi nhé!
– Vâng ạ?
Ngân Thuỷ liếc ngang:
– Chà ngoan dữ nha!
Mỹ Thuận thấy như Ngân Thuỷ đang châm chích mình, cô nói:
– Chị chưa về sao?
– Cô đuổi tôi à?
– Dạ không, em thấy Sĩ Nguyên đi rồi.
– Hừ! Sĩ Nguyên ư? Cô gọi sao mà thân tình đến vậy!