HOA MẬN TRẮNG - Trang 31

Xuân Quỳnh

Hoa mận trắng

THẰNG BÊM

Trẻ con nhà tập thể chúng tôi từ sáu đến mười tuổi đều liên kết với nhau
thành một khối, mặc dù có những lúc cãi nhau, bỏ nhau, rồi lại chơi với
nhau… Tất cả mọi việc qua con mắt của chúng tôi đều ngạc nhiên và quan
trọng. Chúng tôi luôn thông báo cho nhau biết những sự việc mới mẻ xảy ra
hàng ngày, thậm chí hàng giờ: “Tối nay vô tuyến chiếu phim “hãy đợi
đấy!”… Thằng Tân có cái mũ mới trông giống quả dưa… Mai là sinh nhật
thằng Bầu…”. Có những lần chúng tôi còn nhộn nhạo cả lên vì một tin:
“Có con chuột chết ở gần máy nước”, hoặc “cầu thang gác hai có đống cứt
mèo”. Chúng tôi đổ đi xem chuột chết, xem đống cứt mèo, bàn tán sôi nổi
về mỗi “sự kiện”. Sôi nổi đến mức ai cũng hét to lên ý kiến của mình. Ồn
ào, đinh tai nhứt óc, chẳng ai chịu nghe ai.

Có một sự kiện quan trọng hơn cả, ấy là hôm có một cậu bé lạ hoắc đến chỗ
chúng tôi.
- Các cậu ơi, thằng Bêm. Thằng Bêm – bạn Minh chạy khắp các tầng gác
loan báo như vậy.
- Thằng Bêm là thằng nào, nó ở đâu – cả bọn chúng tôi nhao nhao lên.
- Nó ở nhà bác Hà, ở gác hai.

Thế là cả bọn chúng tôi kéo nhau đi xem thằng Bêm. Lúc đầu thì hăng hái
nhưng khi sắp đến cửa nhà bác Hà tự nhiên ai cũng chùn lại. Cứ thập thò
thập thò, đứa nọ đùn đứa kia không đứa nào dám tới sát cửa. Tôi là đứa liều
nhất, tôi tiến lên trước và ghé mắt nhòm qua khe cửa thấy một thằng bé
nhỉnh hơn tôi một chút, đầu húi cua, da đen bóng, mặc áo màu xanh sẫm,
ngồi nép vào một người đàn bà có búi tóc to tướng ở gáy. Bà này đang nói
chuyện gì với bác Hà mà vừa nói vừa khóc.

Đang lúc ấy thì các bạn ở phía sau cứ chen nhau, đẩy tôi xô vào cánh cửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.