HOA MẬN TRẮNG - Trang 36

cười, ở góc miệng ông lóe ra một cái răng vàng.
- Hôm nay mẹ và chú đến xin với bác Hà, để đón con về.
- Con ở đây với bác cũng được. Bêm lại lén nhìn “chú Tấn” lúc này đang
cúi xuống lau chiếc xe máy bê bết bùn.
- Không được đâu. Con phải về với mẹ rồi thỉnh thoảng mẹ lại dẫn con về
chơi với bác…
- Thế bao giờ thì đi hở mẹ?
- Đến chiều mai.

Được tin này chúng tôi rất buồn vì cứ nghĩ mà lại nhớ Bêm, thương Bêm.
Trước lúc Bêm đi, chúng tôi đã mang đến cho Bêm rất nhiều quà. Ai có gì
cho nấy: Nào là con quay, quả bóng, bộ tam cúc, giấy bút, sổ tay. Bạn
Trang tặng Bêm cả cái khuy áo bằng nhựa óng ánh rất đẹp.
Chiều hôm ấy, người đàn ông dắt tay Bêm ra khỏi nhà bác Hà. Còn mẹ
Bêm thì xách cái túi quần áo của Bêm. Trong đó chỉ có hai bộ quần áo cũ
và những thứ quà tặng chúng tôi mới cho Bêm. Chúng tôi đi theo một lũ
xuống tận dưới đường phố. Lúc chia tay, Bêm òa lên khóc, chúng tôi cũng
rơm rớm. Mẹ Bêm bảo:
- Thôi, các cháu về đi, thỉnh thoảng cô lại dẫn Bêm về chơi với các cháu.
Chúng tôi chào mẹ Bêm, chào chú Tấn, rồi vòng quanh Bêm, chúng tôi hứa
là sẽ không bao giờ quên nhau và nhất định sẽ gặp lại nhau.
Khi quay về nhà tập thể đứa nào đứa nấy đều ngơ ngẩn như vừa đánh mất
một vật gì quý báu nhất.
Đã năm năm qua, Bêm không trở lại. Thỉnh thoảng chúng tôi nói chuyện
với nhau vẫn nhắc về Bêm. Tôi nhớ đến những thung lũng đầy hoa ban và
bướm trắng, đến con sóc bay, con gà rừng có bộ lông đuôi dài rực rỡ.
Không biết lúc này Bêm đang ở đâu.


3/1996

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.