HOA MẬN TRẮNG - Trang 34

đi thong thả qua đường mà không sợ va vào xe đạp. Bêm không còn sợ cái
“hố xí ợ” nữa…
Tuy Bêm đã hòa nhập vào chúng tôi nhưng thỉnh thoảng tôi bắt gặp cu cậu
lại bần thần một mình. Tôi hỏi:
- Cậu nhớ nhà à?
- Ừ, nhưng tớ nhớ mẹ tớ hơn.
- Mẹ cậu ở lại nhà à?
- Không.
- Thế mẹ cậu ở đâu?
- Hình như mẹ tớ đi ở chung với một chú nào ấy.
- Thế còn bố cậu?
- Bố tớ và mẹ tớ hay cãi nhau, không thích nhau nên không ở với nhau nữa
rồi.
- Thế là bố mẹ cậu bỏ cậu, không thương cậu à? Bố mẹ cậu ác thế!
- Tớ cũng chẳng hiểu. Nhưng chắc chả phải thế đâu. Khi ở nhà hai người
cũng rất chiều tớ. Tớ muốn ăn, chơi, ngủ lúc nào cũng được, chẳng ai mắng
tớ. Cả đi học cũng vậy, tớ muốn đến lớp hay lang thang ngoài đường cũng
chẳng sao.
- Sướng nhỉ! – Tôi nói – Đằng này bố tớ cứ bắt tớ phải đi học xong bài mới
được đi chơi. Lắm lúc mẹ tớ cũng quát, hét ghê lắm!
- Thế mà nhiều khi tớ cũng chán chán là, vì chẳng ai để ý đến tớ. Tớ lại
muốn như các cậu cơ – Nói tới đấy giọng Bêm nghèn nghẹn như muốn
khóc.
Tôi ngồi xích lại gần Bêm và an ủi:
- Thế thì ở đây với bọn tớ, ối cái vui đấy.
- Ừ.
- Cậu ở đây mãi nhé!
- Mãi.
Một hôm chúng tôi không thấy Bêm ra chơi cùng. Có ba đứa trong bọn tôi
sang nhà bác Hà. Vừa thập thò ngoài cửa thì bị bác Hà đuổi.
- Các cháu đi chỗ khác chơi! Bêm nó đang ốm.
Hai bạn len lén bỏ đi, còn tôi, tôi đánh bạo xin với bác:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.