HOA MẬN TRẮNG - Trang 40

ga lúc chiều lại vừa bị ném bom, những bức tường vỡ đen sì, những thanh
ray, những đám gạch vụn ngổn ngang. Tiếng ô tô và xe xích rì rầm từ phía
đường cái vọng lại.

Định đứng lại trước hàng rào xi măng xiêu đổ. Gió thổi ù ù. Một tấm biển
to mờ mờ dưới ánh đèn ô tô lấp lóe từ xa, hiện lên dòng chữ: “Nguy hiểm!
Có bom nổ chậm”.

Trong kia, đằng sau bức tường, gần bờ giếng, theo lời cái Bích kể, là cây
mận nhỏ.
Định ôm cái xẻng ngắn, rụt rè nhìn quanh, tưởng như một quả bom sắp nổ
bùng. Định cũng hãi, nhưng nó tự nhủ: Nếu có ánh lửa lóe lên, mình sẽ
nằm ngay xuống.
Vừa lom khom leo qua đống ngói vỡ, Định giật bắn người, một tiếng quát
vang lên:
- Ai? Đứng lại! Đứng lại ngay!
Một bóng người cao lớn từ đâu nhảy phắt ra. Một bàn tay cứng như sắt kéo
vai chú bé lại. Ánh đèn pin sáng xanh soi thẳng vào cái mặt ướt đầm của
thằng Định.
Một tiếng nói khác từ sau tường:
- Ai thế?
- Báo cáo đồng chí, một chú bé.
- Chú ta đi đâu mà chui vào đây? Đưa chú vào lán!
- Rõ.
Người cao lớn dắt tay Định vào một cái lán ghép sơ sài bằng gỗ thùng và
giấy dầu ở sau ga. Một ngọn đèn dầu có bịt giấy hai bên đặt trên giường.
Dưới đất, ngổn ngang vỏ đạn, đuôi bom, dây điện, kìm búa… Hai anh bộ
đội mang phù hiệu công binh ngồi cạnh một quả bom bi tròn như quả bưởi,
đã tháo tung. Anh bộ đội nói sau tường lúc nãy cũng vào theo. Anh đội mũ
sắt, mặc áo bốn túi, có vẻ là cấp chỉ huy.
Anh bộ đội cao lớn giận dữ hỏi:
- Thế nào, ông nhóc! Muốn chết hay sao mà vào đây? Đi đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.