HOA MẬN TRẮNG - Trang 69

Viện mắt bây giờ người ta giỏi lắm, chữa ối người đã mù hẳn thành người
sáng.
- Ừ, tớ cũng nghe nói thế.
Nói vậy nhưng hình như Lộc chưa tin chắc vào điều đó. Lộc vẫn có vẻ lo
buồn lắm. Tôi thấy thương yêu Lộc hơn từ hôm ấy và tôi đã hiểu được mọi
điều tôi nghĩ chưa đúng về Lộc. Chúng tôi gắn bó với nhau, chú ý giúp đỡ
nhau nhiều hơn.
Cuối học kỳ hai, Lộc báo cho tôi một tin chả vui gì:
- Bố tớ sắp mù hẳn rồi. Viện mắt người ta bảo phải mổ mới khỏi. Mấy hôm
nữa bố tớ vào viện. Tớ phải làm thay cả phần việc của bố ở nhà để kiếm
sống, lại còn phải chăm sóc bố nữa chứ. Chắc tớ chả tiếp tục học được nữa.
– Lộc giúi vào tay tôi cái bút Trường Sơn – Cậu cầm lấy cái này mà dùng,
tớ giữ mà không dùng nó phí đi!
Lúc này giọng Lộc đã hơi run run, không còn bình tĩnh như trước. Tôi nắm
chặt tay Lộc và nói:
- Cậu cứ giữ lấy cái bút này. Cậu cần phải tiếp tục học. Tớ sẽ giúp cậu
trong thời gian bố cậu vào bệnh viện. Sau giờ học ở trường, tớ sẽ về nhà
cậu, chúng mình sẽ học cùng làm. Vả lại cái việc sửa dép cũng dễ thôi, cậu
bảo tớ vài lần là tớ làm được. Mẹ tớ sẽ rất vui lòng nếu như tớ giúp được
cậu. Mẹ tớ quý và thương cậu lắm.
Hôm sau, cuối buổi học, Lộc cứ nài nỉ tôi rẽ qua về nhà Lộc một chút vì bố
Lộc muốn gặp tôi. Khi tôi tới nơi, bác đã chờ sẵn ở cửa. Tôi vừa chào bác,
bác đã kéo tôi lại gần ôm choàng lấy tôi, bác nói:
- Lộc nó đã nói hết với bác rồi. Cháu ngoan quá, tốt quá. Cháu học cùng
lớp với em. Bác mong cháu che chở giúp đỡ nó. Khổ thân, nó bé bỏng và
yếu đuối lắm!

Tôi nhìn hai giọt nước mắt lăn từ đôi mắt mờ đục của bác. Tôi nghẹn ngào
nín lặng không nói được câu gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.