HOA MỘNG ẢO - Trang 153

“Có thể cho là thế,” ông Tahara trả lời dứt khoát.
“Chà, nói như thế thì,” Sota chỉ tay vào điện thoa của Rino, “cây hoa này

không phải rất đặc biệt sao ạ? Vì cánh hoa có màu vàng. Hoa khiên ngưu
vàng hiện nay không còn tồn tại nữa đúng không ạ?”

Tahara mỉm cười, cúi xuống.
“Đúng thế. Nó đã từng tồn tại nhưng người ta nói nó tuyệt chủng rồi.

Vậy nên chuyện này thật thú vị đấy!” Ông Tahara cười vui vẻ, trả điện
thoại lại cho Rino. “Tôi muốn nhìn tận mắt quá, bây giờ nó đang ở đâu
vậy?”

“Nó… bây giờ đã không còn nữa,” cô trả lời.
“Không còn nữa? Đã héo mất rồi sao?”
“Vâng. Vì thế nên cháu đã đem bỏ đi rồi.”
“Thế sao? Uổng quá nhỉ, giống hiếm như thế cơ mà.”
Sota cảm thấy không thỏa mãn với phản ứng của ông Tahara. Anh đã

tưởng ông phải tỏ ra hào hứng hơn.

“Đây không phải một cây hoa có thể gây chấn động hay sao ạ?”
Nghe anh hỏi, ông Tahara như chợt nhận ra.
“Ra là thế. Thì ra hai người cho rằng đã phát hiện một cây hoa tuyệt vời

nên mới đến đây. Thực ra tôi nghĩ đó là một cây hoa rất khá. Nhìn qua ảnh
có thể coi là đủ điểm đậu.”

Sota và Rino nhìn nhau, hai người không hiểu ý tứ trong câu nói của ông

Tahara.

“Thôi được rồi, đi theo tôi.” Ông Tahara đứng dậy.
Hai người đi theo sau ông nha sĩ già. Ông Tahara không vào phòng khám

bệnh mà mở cửa hông, từ đó đi sâu vào trong có lẽ là chỗ ở của ông.

Phía cuối hành lang tối có một cánh cửa, ông Tahara bước vào trong đó.

“Cháu xin phép làm phiền ạ,” Sota nói rồi cũng bước vào. Bên trong là một
căn phòng kiểu Nhật rộng tầm tám chiếu

*

. Nhưng đập ngay vào mắt anh là

một bức tường phủ kín tranh và ảnh về hoa. Anh mau chóng nhận ra bức
nào cũng là hình hoa khiên ngưu cả.

Rino đi cạnh anh trầm trồ, “Ngoạn mục quá!”
“Tuyệt thật đấy ạ,” Sota nói. “Tất cả đều là do bác sĩ trồng ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.