HOA MỘNG ẢO - Trang 162

ấy đến hội thảo về hoa khiên ngưu, thu thập thông tin về một loài hoa khiên
ngưu vàng. Mặt khác, cô gái chơi keyboard cũng là Iba Takami. Ông
Akiyama, ông ngoại của người mà cô ấy thay thế trong ban nhạc, có khả
năng là người đã trồng được một cây hoa khiên ngưu vàng.” Anh nói đến
đó rồi bỏ tay ra khỏi mắt, ngẩng mặt lên. “Đến đây thì có ngẫu nhiên không
nhỉ?”

Rino chớp mắt liên tục.
“Ý anh là chị Iba Takami tham gia vào ban nhạc vì mục đích tiếp cận cây

hoa khiên ngưu của ông nội?”

“Suy luận này hợp lý hơn việc cho rằng đây chỉ là trùng hợp ngẫu

nhiên.”

Hai người yên lặng nhìn nhau. Rồi Rino quay đi, rút điện thoại từ trong

túi xách ra. Cô bấm số một cách thuần thục rồi đưa điện thoại lên tai. Đầu
bên kia mau chóng nhấc máy.

“Tomoki à? Chị Rino đây… Chị có chuyện này muốn hỏi em, bây giờ

mình có thể gặp nhau không? Ừ, quan trọng lắm! Chuyện có liên quan tới
cô gái đã biến mất đó.”

Hai người đến ga Yokohama lúc hơn bảy giờ tối. Ra khỏi ga, Rino cứ thế
bước đi phăng phăng.

“Cô biết chỗ nào chưa?”
Nghe Sota hỏi, cô trả lời, “Tôi đã đến đây vài lần rồi. Đó là phòng trà nơi

cô gái kia xuất hiện lần đầu. Tôi từng kể với anh người chủ ở đấy đã giới
thiệu cô ấy cho các thành viên trong ban nhạc mà.”

“À, à…” Đúng là anh đã nghe chuyện đó.
Sau hơn mười phút đi bộ hai người tới một tòa nhà cũ. Có hai người trẻ

tuổi đang đứng ở cửa vào cầu thang đi xuống tầng hầm. Một người là em
họ của Rino, có cái tên Tori Tomoki anh đã được nghe trước khi đến dây.
Người còn lại là tay ca sĩ trong ban nhạc tên là Osugi Masaya.

“Chị xin lỗi đã gọi em đột ngột.” Rino xin lỗi.
Tomoki khẽ lắc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.