HOA MỘNG ẢO - Trang 21

nhưng không ai biết sự thật là như thế nào. Có lẽ anh ấy lo lắng những
chuyện mà chúng ta không hề nghĩ tới.”

“Em nói phải!” Rino trả lời. Cô cũng nghĩ như vậy. Ngày càng có nhiều

người trẻ tuổi tự sát, nhưng hiếm có trường hợp nào mà những người xung
quanh biết rõ được động cơ.

Naoto từ xưa đến giờ dù có làm gì cũng giỏi hơn người thường: thành

tích học tập nổi bật, có năng khiếu hội họa, chơi thể thao môn nào cũng tốt.
Nhưng như thế cũng không thể nói là cậu không lo nghĩ gì.

Năm ngoái cậu đã bỏ học đại học giữa chừng. Dù có nhiều năng khiếu

nhưng cuối cùng cậu lại chọn đi theo con đường âm nhạc. Từ lúc còn học
trung học phổ thông cậu đã lập một ban nhạc nghiệp dư, tiếp tục biểu diễn
đến cả khi lên đại học, rồi cuối cùng họ quyết định sẽ tiến lên chuyên
nghiệp. Rino đã đi xem ban nhạc biểu diễn vài lần. Cô hoàn toàn không
phải người sành nhạc nhưng vẫn cảm thấy được dường như có hào quang
tỏa ra từ họ. Từ tận đáy lòng cô chúc cậu sẽ thành công với tư cách là nghệ
sĩ.

Cạnh bàn thờ có đặt bức tranh vẽ cảnh một con chim ưng không lồ đang

chuẩn bị quắp lấy một chú thỏ non.

“Đấy là tranh của Naoto à?”
“Đúng vậy.” Tomoki trả lời, “Anh ấy vẽ từ hồi tiểu học.”
“Hả? Tiểu học?” Cô nhìn lại bức tranh. Những con vật được vẽ thật sinh

động. Cô chắc chắn không thể nào vẽ được như thế. “Gần đây cậu ấy
không vẽ nữa à?”

“Vâng. Theo em nhớ là từ lúc học cấp hai anh ấy đã thôi vẽ tranh rồi.”
“Tại sao lại thôi nhỉ?”
“Em không biết nữa. Có lần em hỏi thử thì anh bảo em nhiều chuyện.”
“Ồ…”
Cảm thấy có người đứng bên cạnh, Rino nhìn lên thì thấy ông Akiyama

Shuji cười buồn bã trong bộ tang phục.

Cô thốt lên, “Ông nội!” Ông Shuji là cha của ông Masakata và bà

Yoshie.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.