HỎA NGỤC - Trang 174

Sienna quay đi, đăm đăm nhìn vô hồn về phía măng
đá hình củ hành trên vách hang phía sau. Họ không
nói gì suốt gần một phút. Langdon tự hỏi liệu Sienna
có nhớ đến những đồ vật riêng tư đặt trên bàn của cô -
Chương trình biểu diễn vở Giấc mộng đêm hè và bài
báo nói về cuộc đời cô khi còn là một cô bé phi
thường. Cô ấy có nghi ngờ mình đã thấy chúng không
nhỉ? Dẫu có thì cô cũng không hỏi, và Langdon thấy
mình đã gây cho cô đủ phiền toái rồi nên anh không
định nhắc đến nữa.

“Họ biết tôi là ai”, Sienna nhắc lại, giọng cô nhẹ đến mức Langdon gần

như không nghe thấy. Mười giây tiếp theo, Sienna hít thở chậm rãi vài lần,
như thể đang cố chấp nhận thực tế mới mẻ này. Trong lúc cô làm như vậy,
Langdon cảm thấy vẻ cương nghị của cô đang từ từ trở lại.

Rất đột ngột, Sienna đứng thẳng lên. “Chúng ta phải đi”, cô nói. “Bọn

chúng sẽ không mất nhiều thời gian để nhận ra chúng ta không hề ở trong
khu trưng bày trang phục.”

Langdon đứng lên theo cô. “Đúng, nhưng đi…. Đâu đây?”
“Tòa thánh?”
“Sao cơ?”
“Cuối cùng tôi cũng hiểu ra ý anh nói lúc trước… điểm chung giữa Tòa

thánh và vườn Boboli.” Cô ra hiệu về phía cánh cửa nhỏ màu xám. “Đó là
lối vào, phải không?”

Langdon miễn cưỡng gật đầu. “Thực tế, đó là lối ra, nhưng tôi đoán nó là

một lối tắt. Tiếc là chúng ta không thể đi qua.” Langdon đã nghe cuộc trò
chuyện giữa anh chàng bảo vệ và gã lính nên biết rõ cánh cửa này không
phải là một lựa chọn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.