HỎA NGỤC - Trang 175

“Nhưng nếu chúng ta có thể đi qua”, Sienna nói, vẻ ranh mãnh thoáng trở

lại trong giọng nói của cô, “anh có biết thế nghĩa là sao không?”. Một nụ
cười nụ cười thoáng hiện trên môi cô. “Thế nghĩa là trong ngày hôm nay,
anh và tôi đã hai lần được nghệ sĩ Phục Hưng này giúp đỡ đấy!”

Langdon bật cười vì mấy phút trước anh đã có ý nghĩ đúng như vậy.

“Vasari. Vasari.”

Sienna cười thoải mái hơn, và Langdon cảm thấy cô đã tha thứ cho anh, ít

nhất là lúc này. “Tôi nghĩ đó là ý trời”, cô nói, nghe có phần nghiêm trọng.
“Chúng ta nên đi qua cánh cửa đó.”

“Được… và chúng ta sẽ qua mặt anh chàng bảo vệ à?”
Sienna bẻ đốt ngón tay và bước ra khỏi hang. “Không, tôi sẽ nói chuyện

với anh ta.” Cô liếc về phía Langdon, vẻ quyết tâm trở lại trong mắt cô. “Tin
tôi đi, ngài giáo sư, tôi có thể thuyết phục được người khác khi tôi phải làm
vậy.”

***
Lại có tiếng đập vào cánh cửa màu xám.
Chắc nịch và kiên quyêt.
Nhân viên bảo vệ Ernesto Russo càu nhàu đầy bực dọc. Gã lính lạ mặt có

cặp mắt lạnh lẽo rõ ràng đã quay lại, nhưng thời điểm xuất hiện thì không
thể tệ hơn được nữa. Trận bóng đá trên truyền hình đang vào phút bù giờ
trong khi đội Fiorentina thiếu một cầu thủ và số phận như chỉ mành treo
chuông.

Tiếng đập vẫn tiếp tục.
Ernesto không phải thằng ngộc. Anh biết sáng nay ngoài kia đang có

chuyện gì đó rắc rối - toàn nghe tiếng còi và binh lính - nhưng anh không
phải hạng người tự dây dưa vào những chuyện không ảnh hưởng trực tiếp
đến mình.

Chỉ có điên mới chõ mũi vào việc của người khác.
Thêm nưa, gã lính kia rõ ràng là nhân vật rất quan trọng, cho nên phớt lờ

gã có thể không khôn ngoan chút nào. Công ăn việc làm ở Ý giai đoạn này
không dễ kiếm, kể cả những việc nhàm chán. Ernesto liếc nhìn trận đấu lần
cuối rồi đi về phía tiếng đập cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.