khổng lồ từng dạo bước… Giotto, Donatello, Brunelleschi, Michelangelo,
Botticelli.
Ta nhích từng ngón chân tới mép tường.
“Xuống đây đi!”, chúng gào lên. “Vẫn còn chưa quá muộn mà!”
Ôi, những kẻ ngu dốt ngang ngạnh! Các ngươi không nhìn thấy tương lai
ư? Các ngươi không hiểu thấu vẻ huy hoàng ở tác phẩm sáng tạo của ta ư?
Sự thiết yếu ư?
Ta sẽ vui vẻ thực hiện sự hy sinh tối thượng này… và bằng việc đó, ta sẽ
dập tắt hy vọng cuối cùng của các người hòng tìm ra những gì các người
đang lùng kiếm.
Các ngươi sẽ chẳng bao giờ kịp tìm thấy nó đâu.
Sâu dưới kia hàng trăm mét, quảng trường rải đá cuội như một ốc đảo yên
bình mời gọi. Ta làm sao đợi thêm được nữa… trong khi thời gian chính là
thứ hàng hóa cho dù có bộn tiền ta cũng không thể mua được.
Trong vài giây cuối cùng, ta phóng tầm mắt xuống quảng trường, và nhìn
thấy một cảnh tượng khiến ta giật mình.
Ta nhìn thấy gương mặt nàng.
Từ trong bóng râm, nàng đang ngước lên nhìn ta. Đôi mắt nàng u sầu,
nhưng trong đôi mắt ấy, ta cảm nhận được sự tôn kính dành cho những gì ta
đã hoàn thành. Nàng hiểu ta không còn lựa chọn nào khác. Vì tình yêu với
Nhân loại, ta phải bảo vệ kiệt tác của mình.
Ngay lúc này nó vẫn phát triển… chờ đợi… âm ỉ bên dưới làn nước màu
đỏ máu của cái đầm chẳng bao giờ phản chiếu những ánh sao.
Ta rời mắt khỏi mắt nàng và nhìn về phía chân trời. Phía trên thế giới đau
khổ này, ta nói lời cầu khẩn cuối cùng.
Hỡi Chúa kính yêu, con cầu xin thế giới ghi nhớ tên con không phải như
một kẻ tội đồ đáng ghê tởm, mà như một vị cứu tinh vẻ vang, người biết thật
sự là như vậy. Con cầu xin Nhân loại sẽ hiểu món quà con để lại phía sau.
Món quà của con là tương lai.
Món quà của con là sự cứu rỗi.
Món quà của con là Hỏa ngục.