Chương 1
Ký ức chầm chậm phục hồi… như bong bóng sủi lên từ thẳm sâu của một
cái giếng không đáy.
Một phụ nữ che mạng.
Robert Langdon đăm đăm nhìn người phụ nữ phía bên kia con sông nước
đỏ sánh như máu. Ở bờ bên đó, người phụ nữ đứng đối diện anh, bất động,
trang nghiêm, gương mặt ẩn dưới tấm mạng che. Tay cô giữ chặt một mảnh
vải tainia màu lam, đang được cô giơ cao lên để tỏ lòng tôn kính vối cả biển
xác chết dưới chân mình. Mùi tử khí nồng nặc khắp nơi.
Hãy tìm kiếm, người phụ nữ thì thào. Và anh sẽ thấy.
Langdon nghe thấy những từ ấy như thể người phụ nữ nói ngay trong đầu
anh. “Cô là ai?”, anh gọi to, nhưng giọng anh không hề phát thành tiếng.
Thời gian đang cạn dần, người ấy thì thào. Hãy tìm kiếm và sẽ thấy.
Langdon nhích một bước về phía sông, nhưng anh nhìn thấy rõ nước đỏ
như máu và quá sau, không thể lội qua. Khi Langdon ngước mắt nhìn lại
người phụ nữ che mạng thì những xác người dưới chân cô đã nhân lên vô
khối. Giờ có đến cả trăm, có khi hàng nghìn, một số vẫn còn sống, đang
quằn quại trong đau đớn, chịu đựng những cái chết không dễ gì nghĩ ra
được… bị lửa thiêu đốt, bị vùi lấp trong phân thối, xâu xé lẫn nhau. Anh có
thể nghe rõ những tiếng kêu thảm thiết của con người vang vọng trên mặt
nước.
Người phụ nữ tiến về phía anh, chìa hai cánh tay mảnh mai như thể đang
cầu xin sự giúp đỡ.
“Cô là ai?”, Langdon lại gọi to.
Đáp lại, người phụ nữ giơ tay và từ từ gỡ tấm mạng khỏi mặt mình. Bà ấy
đẹp mê hồn, nhưng già hơn Langdon hình dung – có lẽ đã ngoài sáu mươi,
oai nghiêm và rắn rỏi, giống như một bức tưởng không nhuốm màu thời
gian. Bà ấy có cái cằm cương nghị, đôi mắt sâu thẳm có hổn, và mái tóc bạc