HỎA NGỤC - Trang 21

dài với những lọn quăn buông xõa xuống bờ vai. Cổ bà ấy đeo một miếng
bùa bằng lam ngọc hình một con rắn quấn quanh cây quyền trượng.

Langdon có cảm giác mình đã biết bà ấy… tin tưởng bà. Nhưng bằng

cách nào? Tại sao lại như vậy?

Lúc này bá ấy chỉ tay vào một đôi chân đang giãy giụa, thò ngược lên từ

dưới đất, rõ ràng là chân của một sinh linh bất hạnh nào đó bị chôn ngược
đầu tới tận thắt lưng. Phần đùi tái nhợt của người đó có một con chữ duy
nhất – viết bằng bùn – R.

R ư? Langdon ngẫm nghĩ, đầy phân vân. Giống như trong… Robert ư?

“Không lẽ đó là … mình?”

Gương mặt người phụ nữ không hé lộ gì cả. Hãy tìm và sẽ thấy, bà ấy

nhắc lại.

Không hề báo trước, người bà ấy bắt đầu tỏa ra một thứ ánh sáng màu

trắng…càng lúc càng sáng hơn. Cả cơ thể bà bắt đầu rung lên dữ dội, và sau
đó, kèm theo một tiếng nổ lớn, bà vỡ tan thành cả nghìn mảnh ánh sáng.

Langdon hét lên, choàng tỉnh.
Căn phòng sáng trưng. Chỉ có mình anh. Mùi cồn y tế nồng gắt trong

không khí, và đâu đó có tiếng máy phát ra những âm thanh trùng khớp với
nhịp tim của anh. Langdon cố gắng nhúc nhích cánh tay phải, nhưng một
cơn đau nhói khiến anh đành thúc thủ. Anh nhìn xuống phía dưới và thấy
một ống truyền dính chặt lấy lớp da cánh tay mình.

Mạch anh đập rộn, và cỗ máy cũng giữ đúng nhịp, phát ra những tiếng

kêu nhanh hơn.

Mình đang ở đâu thế nhỉ? Có chuyện gì không biết?
Gáy Langdon nhói lên một cơn đau buốt. Rất cẩn thận, anh đưa cánh tay

còn lại chạm vào mặt mình, cố gắng định vị nguồn gốc cơn đau đầu. Bên
dưới mái tóc rối bù, anh sờ thấy những nốt u cứng ngắc của hàng chục mũi
khâu đã đóng vảy vì máu khô.

Anh nhắm mắt, cố gắng nhớ lại vụ tai nạn.
Không nhớ được gì cả. Trống rỗng hoàn toán.
Nghĩ đi.
Chỉ có bóng tối mịt mùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.