HỎA NGỤC - Trang 247

nhiên, trước vẻ ngạc nhiên của cô, thay vì tiếp tục tiến vào hành lang,
Langdon lại leo lên cầu thang dốc đứng đề biển:

KHÔNG CÓ LỐI RA
“Anh Robert!”, cô thì thào vẻ bối rối. “Tấm biển đó nói ‘Không có lối ra’

mà! Thêm nữa, em nghĩ chúng ta cần đi xuống!”

“Đúng thế”, Langdon nói, ngoái nhìn lại. “Nhưng đôi khi chúng ta cần đi

lên… để đi xuống.” Anh nháy mắt khích lệ cô. “Em còn nhớ cái rốn của
Satan không?”

Anh ấy đang nói chuyện gì nhỉ? Sienna bước lên theo anh, cảm thấy mất

phương hướng.

“Em đã từng đọc Hỏa Ngục chưa?”, Langdon hỏi.
Rồi… nhưng em nghĩ lúc em bảy tuổi.
Một lúc sau, cô sực nhớ ra. “Ồ, cái rốn của Satan!”, cô nói. “Giờ em nhớ

rồi.”

Phải mất một lúc lâu, nhưng giờ Sienna đã nhận ra Langdon đang nói đến

đoạn kết trong Hỏa Ngục của Dante. Trong mấy khổ thơ này, để thoát ra
khỏi địa ngục, Dante phải leo xuống cái bụng đầy lông lá của quỷ Satan, và
khi tới được rốn của Satan – được xem la trung tâm của trái đất – thì lực hấp
dẫn của trái đất đột ngột đổi hướng, và để tiếp tục leo xuống luyện ngục,
Dante lại phải tìm cách leo lên.

Sienna chẳng nhớ gì mấy về Hỏa Ngục ngoài nỗi thất vọng khi chứng

kiến những biến động đột ngột của lực hấp dẫn ở trung tâm trái đất, vì rõ
ràng tài năng của Dante không bao gồm việc am hiểu về tính chất vật lý của
các lực vector.

Họ lên đến đỉnh cầu thang, Langdon mở cánh cửa duy nhất họ thấy ở đó,

trên cửa có ghi:

SALA DEI MODELLI DI ARCHITECTTURA 21.
21 Sảnh Mô hình kiến trúc.
Langdon giục cô vào bên trong, đóng và chốt chặt cửa lại phía sau.
Gian phòng nhỏ hẹp và trống trơn, chỉ có vài cái hòm trưng bày các bản

mẫu bằng gỗ những thiết kế kiến trúc của Vasari dành cho phần nội thất của
cung điện. Sienna không hề để tâm lắm đến các bản mẫu này. Tuy nhiên, cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.