Buồng thang máy lắc lư và rung bần bật khi kẽo kẹt chạy lên trên. Vì bốn
vách chỉ toàn những tấm kim loại nên Langdon nhìn rõ không gian bên
trong đường ống thang máy lướt đều đều trước mắt. Cho dù vẫn đang trong
trạng thái nửa tỉnh nửa mê, càm giác sợ hãi muôn thuở của Langdon đối với
những không gian khép kín vẫn nguyên vẹn và rõ rệ.
Đừng nhìn!
Anh dựa vào vách, cố gắng lấy lại nhịp thở. Trán anh đau nhói, và khi
nhìn xuống dưới, anh thấy ống tay áo Harris Tweed của mình được buộc vội
vàng quanh cánh tay giống như một dỉa băng. Phần còn lại của áo khoác kéo
lê phía sau anh, ngay trên mặt đất, te tua và bẩn thỉu.
Anh nhắm mắt lại để cố chống chọi với cơn đau như búa bổ ở đầu, nhưng
bóng tối lại nhấn chìm anh lần nữa.
Một hình ảnh quen thuộc hiện ra – người phụ nữ che mạng đẹp như tượng
với chiếc búa và mái tóc bạch kim tết thành từng lọn quăn. Như lần trước, bà
ấy đứng trên bờ sông máu với những xác người quằn quại vây quanh. Bà nói
với Langdon, giọng nài nỉ. Hãy tìm kiếm và sẽ thấy!
Langdon cảm thấy rất rõ rằng anh phải cứu bà ấy… cứu tất cả bọn họ.
Những đôi chân chổng ngược lên trời, đã bị vùi lấp một nửa cứ lần lượt theo
nhau… mềm oặt xuống.
Bà là ai!? Anh cố gọi trong lặng câm. Bà muốn điều gì?!
Mái tóc bạch kim bắt đầu lòa xòa bay trong cơn gió nóng nực. Thời gian
của chúng ta đang cạn dần, bà ấy thì thào, tay chạm vào chiếc vòng cổ có
gắn bùa. Rồi đột ngột bà ấy nổ tung thành một cột lửa chói lòa, lan nhanh
qua dòng sông, bao bọc lấy bọn họ.
Langdon hét lên, mở choàng mắt ra.
Bác sĩ Brooks nhìn anh lo lắng. “Sao vậy?”
“Tôi cứ bị áo giác!”, Langdon kêu lên. “Vẫn là cảnh tượng ấy.”
“Người phụ nữ tóc bạc ư? Và toàn những xác chết phải không?”
Langdon gật đầu, mồ hôi đọng thành giọt trên trán anh.
“Anh sẽ ở thôi”, cô trấn an anh, mặc dù chính giọng cô cũng run run.
“Những hình ảnh xuất hiện đi xuất hiện lại là điều thường thấy với chứng