“Vậy thì tôi đoán rằng anh chưa bao giờ nhìn thấy… thứ này đúng
không?” Sienna thò tay vào túi và moi ra một vật kim loại rất đẹp mà cô nhẹ
nhàng đặt vào tay Langdon.
Langdon trợn mắt nhìn xuống vật đó với vẻ hoang mang cực độ.
“Anh có biết thứ này là gì không?”, Sienna hỏi.
“Không…”, anh lắp bắp. “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì như thế này.”
“Chà, thật không may, tôi lại biết rõ đây là gì. Và tôi tin chắc nó chính là
lý do có người tìm cách giết anh.”
***
Lúc này điều phối viên Knowlton đang đi đi lại lại trong buồng riêng trên
tàu The Mendacium, càng lúc càng thấy bồn chồn khi nghĩ đến đoạn video
anh ta được giao phải cung cấp cho cả thế giới biết vào sáng mai.
Ta là Vong linh ư?
Có tin đồn rằng vị khách hàng đặc biệt này bị sang chấn tâm thần trong
mấy tháng qua, nhưng đoạn video dường như xác định những lời đồn đó là
không có cơ sở.
Knowlton biết mình có hai lực chọn. Anh ta có thể chuẩn bị phát tán đoạn
video vào ngày mai như đã hứa, hoặc có thể mang nó lên gác gặp Thị trưởng
để đưa ra ý kiến về quyết định thứ hai.
Mình đã biết ý kiến của ông ấy rồi, Knowlton nghĩ bụng, vì chưa bao giờ
thấy Thị trưởng có hành động gì khác ngoài những việc đã hứa với khách
hàng. Ông ấy sẽ bảo mình cung cấp đoạn video này cho thế giới, không cần
hỏi làm gì… và ông ấy sẽ nổi điên với mình vì việc này.
Knowlton hướng sự chú ý trở lại đoạn video đã được tua đến một vị trí
đặc biệt đáng lo ngại. Anh ta bắt đầu cho chạy lại, và cái hang có thứ ánh
sáng kỳ dị lại xuất hiện kèm với tiếng nước róc rách. Bóng người hiện ra lù
lù trên vách hang đang nhỏ nớc – một gã đàn ông cao lớn với cái mỏ chim
dài.
Bằng chất giọng nghèn nghẹt, cái bóng quái dị cất tiếng:
“Đã đến thời kỳ Tăm tối mới.
Nhiều thế kỷ trước, châu Âu chìm sâu trong cảnh khốn cùng – dân chúng
túm tụm với nhau, chết đói, chìm trong tội lỗi và vô vọng. Họ giống như