HỎA NGỤC - Trang 73

Sienna chìa số điện thoại cho Langdon cùng với điện thoại của cô. “Anh

nói đi. Anh nhớ phải nói gì chưa?”

“Trí nhớ của tôi tốt mà”, anh mỉm cười nói trong lúc bấm số máy ghi trên

mẩu giấy. Đường dây bắt đầu đổ chuông.

Chẳng thấy gì cả.
Anh chuyển sang chế độ loa ngoài và đặt điện thoại lên bàn để Sienna

cũng có thể nghe được. Đáp lời là một tin nhắn đã ghi âm sẵn, cung cấp
thông tin chung về các dịch vụ lãnh sự và giờ làm việc, tức là phải sau 8 giờ
30 phút sáng.

Langdon nhìn đồng hộ trên bàn. Mới chỉ có sáu giờ sáng.
“Nếu đây là tình huống khẩn cấp”, đoạn ghi âm tự động nói, “quý vị có

thể gọi tới số 7-7 để báo với nhân viên trực đêm”.

Langdon lập tức bấm số máy lẻ.
Đường dây lại đổ chuông.
“Lãnh sự quán Hoa Kỳ xin nghe”, một giọng nói mệt mỏi trả lời bằng

tiếng Ý. “Tôi là nhân viên trực đây.”

“Anh nói được tiếng Anh chứ?”, Langdon hỏi bằng tiếng Ý.
“Đương nhiên”, người đàn ông bên kia đáp lại bằng tiếng Anh Mỹ. Giọng

anh ta có vve3 khó chịu vì bị đánh thức. “Tôi giúp gì được anh?”

“Tôi là công dân Mỹ đang có mặt ở Florence và tôi bị tấn công. Tên tôi là

Robert Langdon.”

“Xin cho biết số hộ chiếu”, người đàn ông ngáp nghe rõ mồn một.
“Tôi bị mất hộ chiếu. Tôi nghĩ nó bị đánh cắp. Tôi bị bắn vào đầu. Tôi ở

trong bệnh viện. Tôi cần giúp đỡ.”

Nhân viên trực đột nhiên tỉnh ngủ hẳn. “Thưa ông! Ông vừa nói ông bị

bắn phải không? Xin ông nói lại họ tên đầy đủ được không?”

“Robert Langdon.”
Có tiếng sột soạt trên đường dây và sau đó Langdon nghe rõ tiếng ngón

tay của người đàn ông gõ lách cách trên bàn phím. Tiếng máy tính kêu
“ping”. Tạm dừng. Rồi lại nghe tiếng ngón tay trên bàn phím. Lại một tiếng
“ping”. Tiếp đến là ba tiếng “ping” chói lói.

Tạm dừng lâu hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.