HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 1007

"Cô cô, bây giờ ta mới hiểu, muốn dũng cảm cũng phải có điều kiện. Lão

đầu yêu người, còn ta..."

Hắn khẽ rũ mắt.

"Ta đến bây giờ mới phát hiện hóa ra ta chưa từng hiểu hắn. Cũng không

biết trong lòng hắn rốt cuộc có ta hay không nữa. Thật thật giả giả, tất cả ta
đều không hiểu... Chỉ cần trong lòng hắn có ta, cho dù là kiếp này hay kiếp
khác ta đều tình nguyện chờ hắn. Còn nếu như không có..."

Tư Hàn cúi đầu đánh rơi một giọt nước mắt xuống mộ Minh Tường Lan.

"Thì ta thật sự đã không còn gì nữa... tâm hồn và thể xác, một mảnh cũng

không còn.'

Tư Hàn run run ngón tay lau đi nước mắt trên mặt mình. Bờ môi mấp

máy bật ra tiếng nấc nghẹn ngào.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Tư Hàn cũng rời khỏi rừng đào, phi

thân vài cái đã đến Thiên Hoa sơn. Nhưng mà hiện tại nơi này chỉ là một
mảnh tiêu điều quạnh quẽ, bình thường giờ này chính là thời gian luyện
kiếm của các đệ tử Thiên Hoa sơn. Nhưng ngoài sân lớn không một bóng
người, chỉ có thị vệ vài ba tốp xếp thành hàng đi lại tuần tra giống như
trước đây.

Hứa Tư Hàn liền dâng lên bất an chưa từng có, hắn lập tức ẩn thân bay

vào trong phòng Hoàng Thiên Ngạo, nhưng cũng không có một người nào.
Thậm chí trên giường còn phủ bụi. Xem ra từ rất lâu rồi không có bất kỳ ai
ở đây.

Hắn thân thể hơi lảo đảo một chút. Lòng nóng như lửa đốt, vô cùng gấp

gáp. Bỗng dưng bên ngoài có tiếng chân người bước tới, Tư Hàn lập tức
bay ra ngoài hiện thân túm lấy một thị vệ khàn giọng hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.