HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 1066

"Các người đã hoàn thành sứ mệnh. Đi đi, cho đến khi đại thống lĩnh

mới xuất hiện."

Mười hai sát sứ cúi đầu lạy y rồi rất nhanh hóa thành làn khói tan biến

vào hư không.

Lúc này, Hoàng Thiên Ngạo nghiêng người nhìn Hứa Tư Hàn nằm sấp

bên cạnh. Y vươn tay chạm vào gò má tái nhợt của Tư Hàn, mắt hắn hơi
sưng, có lẽ đã khóc rất nhiều. Khi nãy giao chiến đã bị trọng thương nặng,
trên người đều là vết thương lớn nhỏ. Hoàng Thiên Ngạo tròng mắt đỏ ửng.

"Tiểu Thất, tiểu Thất của ta..."

Y hơi nhỏm người dậy nhìn Hứa Tư Hàn, bàn tay vươn lên chạm vào má

hắn. Bất giác y nhớ đến rất nhiều chuyện của quá khứ, chỉ mười mấy năm
ngắn ngủi bên nhau, nhưng đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc
đời Hoàng Thiên Ngạo. Y chưa từng hối hận vì đã yêu người này, càng
không hối hận lúc nãy đã hy sinh mạng sống vì hắn.

"Tiểu Thất, ta đã không thể bảo vệ được ngươi... ta không lường trước

được hết mọi chuyện. Tưởng rằng mang ngươi đi xa có thể giữ lại mạng
cho ngươi, nhưng mà cuối cùng cái gì cũng không có. Còn hại ngươi thời
gian qua đau lòng như vậy!"

Hoàng Thiên Ngạo vừa nói, bỗng dưng một giọt nước mắt chảy tràn

xuống gò má.

"Ngươi có hận ta không?"

Y nói xong thì cúi đầu đánh rơi một giọt nước mắt chạm vào viên đá trên

cổ Tư Hàn, lập tức nó sáng lên lấp lánh rồi tan vỡ thành những mảng sáng
lung linh lấp lánh. Toàn bộ ký ức bị phong ấn của Tư Hàn giống như những
tinh linh nhỏ bé bay khắp nơi hội tụ về không ngừng nhập vào đầu hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.