HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 1067

Hoàng Thiên Ngạo lại vuốt ve gò má hắn.

"Nhưng mà ta hối hận thì đã muộn rồi, có phải đã muộn rồi hay không?"

Y vừa nói vừa cúi đầu xuống hôn hôn lên môi hắn mấy cái.

"Sư... sư phụ..."

Tư Hàn mở mắt ra giương mí mắt mờ mịt nhìn Hoàng Thiên Ngạo. Là

hắn nằm mơ có phải không?

"Tiểu Thất?"

Không phải hắn nằm mơ rồi, là Hoàng Thiên Ngạo, chính là y đang bằng

xương bằng thịt trước mặt hắn, khi nãy còn hôn hắn nữa. Hắn bỗng nhiên
nhận ra đã nhớ lại khoảng thời gian mà mình quên mất. Không đúng, chính
là y đã dùng linh lực phong ấn đi trí nhớ của hắn. Hại hắn hận y, hại hắn
không ngừng nguyền rủa y, hại hắn sống trong hờn ghen đến khổ sở.

"Sư phụ..."

Tư Hàn bỗng nhiên mếu mếu môi lại rồi bật khóc. Hắn nấc nấc lên mấy

cái hệt như đứa trẻ làm điều sai. Hoàng Thiên Ngạo liền ôm lấy đầu hắn vùi
vào ngực mình.

"Bảo bối ngoan đừng khóc!"

"Sư phụ... tại sao?"

Tư Hàn nức nở ôm lấy vai y, vùi đầu trong ngực y, cơ thể run rẩy, nước

mắt không ngừng chảy xuống. Hắn hiện tại có thể cảm nhận linh lực của
hai người đang cạn dần, đã bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo xâm chiếm vào cơ
thể.

"Tha thứ cho ta, được không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.