HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 117

Bọn họ đã ngâm mình hơn một canh giờ rồi. Hoàng Thiên Ngạo không

ngừng phát công truyền nội lực vào cơ thể hắn. Vết roi vì đó mà đã ngừng
chảy máu, sau đó thịt da cũng liền lại. Chỉ là những vết sẹo chằng chịt này
mãi mãi cũng không thể xóa nhòa. Còn phần tiên khí bị tổn thương e là cần
thêm thời gian điều dưỡng.

Hứa Tư Hàn mày ngài mắt phượng, mũi cao, ngay hốc mắt có một điểm

nhô lên tạo thành nét câu hồn đoạt phách người nhìn. Hắn không phải đặc
biệt anh tuấn, nhưng càng ngắm càng khiến người khác không muốn rời
mắt.

Tư Hàn bình thường nghịch ngợm, người lúc nào cũng tràn ngập sức

sống. Hắn có một đôi mắt biết cười. Chỉ là vài năm trở lại đây dường như
có chút trầm tĩnh hơn. Đôi mắt vì vậy liền như thu thủy hàm xuân. Vừa vui
vẻ, vừa thâm trầm.

Hoàng Thiên Ngạo nhìn thấy hắn mắt nhắm nghiền, lông mi dày khẽ run

run tựa cánh bướm đang vờn hoa, môi mọng như cánh đào hơi hé mở,
không che đậy từng tiến rên rỉ vì đau đớn nơi vết thương mình.

"Đau..."

Trong tiếng rên rỉ có một chút ủy khuất cùng nũng nịu. Hoàng Thiên

Ngạo đang ôm hắn cao hơn cả cái đầu, giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn hắn.

"Sư phụ... đồ nhi đau lắm..."

Hắn không mở mắt nhưng vẫn nói ra một câu như vậy. Hoàng Thiên

Ngạo liền biết hắn vì đau mà nói mớ. Y nhìn chằm chằm gương mặt đầy
đau đớn đó, bất giác cúi đầu xuống ngậm lấy môi hắn truyền vào một luồng
tiên khí.

Lập tức tiếng rên rỉ vì được luồng tiên khí vỗ về mà im bặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.