HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 119

Một tiếng gọi nỉ non yếu ớt vang lên. Hoàng Thiên Ngạo như muốn

buông tay hắn liền bị hắn ôm lấy cổ kéo lại.

"Sư phụ... có phải ta bị thương thì người mới chịu đến thăm ta hay

không?"

Tư Hàn khàn khàn giọng nói một câu như vậy. Sư phụ của hắn cuối cùng

cũng chịu đến thăm hắn hay sao? Đã bao lâu rồi? Một tháng, hai tháng hay
nhiều hơn nữa sư phụ chưa chịu nhìn đến hắn. Hắn thật khó chịu! Hắn rất
nhớ sư phụ, không biết từ lúc nào hắn đã bắt đầu đặt y vào trong lòng.

Sư phụ không phải đặc biệt dịu dàng như đại sư huynh, không tùy tiện

đến mức thân thiết như Ngâm Tuyết, không giống đại ca hắn như Ngụy
Trình, cũng không giống bằng hữu của hắn như Lục Niên... Sư phụ là một
người khác, một người mà bất kỳ ai cũng không thể sánh bằng trong trái
tim hắn.

Sư phụ lạnh như băng nhưng hắn lại rất muốn đến gần sư phụ. Sư phụ

cao cao tại thượng nhưng hắn lại muốn ngồi ở một bên lặng lẽ nhìn ngắm y.
Hắn thích nhìn thấy y nhíu mày, hắn thích nhìn thấy y la mắng hắn. Hắn
thích tất cả ở người này. Nhưng mà sư phụ dường như không thích hắn đi?

Bất giác Tư Hàn thật muốn khóc, nhưng hắn không khóc được. Từ nhỏ

cũng không phải người dễ khóc. Hắn vươn đôi bàn tay của mình sờ lên má
Hoàng Thiên Ngạo, vừa nói vừa cười cười.

"Đã bao lâu rồi người không chịu nhìn ta?"

"..."

Không nghe thấy y trả lời, hắn nghĩ có lẽ mình đang mơ. Trong mộng

cảnh lại được nhìn thấy y, cũng thật tốt. Hắn có nói bất kỳ thứ gì cũng
không sợ mình bị y mắng, cũng không sợ người khác nói rằng hắn đại
nghịch bất đạo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.