HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 131

Trận đòn ngày hôm qua Bạch Nghiên quả nhiên ra tay dứt khoát, một

chút lưu tình cũng không có. Đánh đến da thịt hắn rách ra. Hắn vươn tay
vào trong vạt áo sờ sờ vết thương trên lưng mình.

"Thuốc của lão đầu dùng thật tốt!"

Hắn nghĩ do thuốc tốt nên vết thương đã lành da, chỉ là roi tiên sức công

phá vô cùng mạnh, nên vết thương tuy đã liền miệng nhưng bên dưới lớp
da thì thịt bị đánh nát, hiện tại vô cùng đau đớn. Hắn nghiến răng nghiến
lợi.

"Bạch Nghiên ơi là Bạch Nghiên! Sau này có dịp lão tử nhất định giật roi

tiên của ngươi, đánh ngươi một ngàn roi, sau đó treo ba ngày ba đêm ngoài
trời cho muỗi đốt để ngươi hiểu thế nào là đau đớn. Khốn kiếp, đau chết lão
tử!"

Tư Hàn ngồi ở đó điều khí thêm một lúc, cảm thấy có chút mỏi lưng, liền

ngã xuống mỏm đá, tay gối đầu, miệng ngậm một cọng cỏ nhai nhai. Hai
chân dạng rộng, hắn nheo mắt ngắm nhìn từng thỏi mây trắng bồng bềnh
trôi qua trên đỉnh đầu mình mà không rõ tư vị gì.

Xa xa, có những bóng chim trắng tung cánh bay lượn trên bầu trời xanh

thẳm. Tròng mắt Tư Hàn cũng bị lây nhiễm của nền trời làm cho trong
xanh.

Bỗng dưng, Tư Hàn thật muốn giống như những cánh chim kia, tự do tự

tại, có thể ung dung làm theo ý mình muốn, không phải chịu sự trói buộc
của bất kỳ thứ gì.

Hắn nhớ từ nhỏ đến lớn đã trải qua rất nhiều sự hà khắc của môn quy

Thiên Hoa sơn. Những lần bị người khác mắng chửi khó nghe, những lần
gánh đá trong đêm, những trận đòn cùng mùi máu tươi chảy trên lưng vẫn
không dứt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.