HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 130

"Gì?"

Nhiếp Viễn khó hiểu ngừng lại nhìn hắn.

"Lão không nghe mùi khét sao?"

"Cái gì?"

Nhiếp Viễn liền ngẩng mũi hít hít mấy cái.

"Tóc lão đang cháy kìa! Ha ha."

Tư Hàn vừa nói vừa hướng đôi mắt ranh mãnh lên búi tóc của Nhiếp

Viễn. Y xoay người nhìn vào gương liền thấy búi tóc trên cao của mình vậy
mà đang bốc cháy. Lập tức xua tay phủi phủi. Tư Hàn bật cười ha hả rồi
nhanh chân chạy vụt ra ngoài.

Khi nãy nhân lúc Nhiếp Viễn không để ý hắn đã đốt tóc y, cho chừa tật

đánh hắn.

Sau lưng Tư Hàn nghe tiếng chửi rủa vang trời của Nhiếp Viễn.

"Tiểu tử thối, dám đốt ta, ngươi chán sống rồi, trở lại đây!"

Nhiếp Viễn liền xông ra ngoài đuổi theo Tư Hàn nhưng hắn đã cong

chân chạy mất, vừa chạy vừa cười lớn.

"Ha ha. Lão chân ngắn mà đòi đuổi kịp ta sao? Đừng có mơ!"

Tư Hàn nhanh chân chạy đi, bóng lưng dần khuất dạng sau rừng cây.

Sau khi không còn nghe tiếng đuổi theo của Nhiếp Viễn nữa, bất giác nụ

cười trên mặt Tư Hàn cũng dần phai nhạt. Bước chân hắn dần chậm lại, sau
đó thì ngồi hẳn xuống một tản đá ôm lấy bụng mình thở dốc, rồi nhắm
nghiền mắt bắt đầu vận tay điều khí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.