Lúc này Kiếm Phong Chi đang ngồi ở một tản đá lớn, nhìn xuống rừng
đào trổ hoa rực rỡ dưới chân núi. Lúc nãy hắn đến phòng để Ngâm Tuyết
giao việc, vừa trở về nhìn thấy rừng đào mà không khỏi muốn ngồi xuống
hóng mát một chút. Mấy hôm nay tâm trạng hắn có một chút không vui, chỉ
là không biết vì sao mình lại trở nên như vậy.
"Đại sư huynh!"
Từ lúc nào một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên làm Kiếm Phong
Chi giật mình xoay đầu lại.
Thì ra là Ân Sơn Tây Xương. Y mặc hắc bào, áo choàng đỏ tươi bay bay
trong gió rất ra dáng đài chủ của Ân Sơn đài. Y cao hơn Phong Chi một
chút, dưới mí mắt phải có một nốt chu sa đỏ thắm. Mỗi lần cười rộ đều vô
cùng chói mắt. Mái tóc dài đen tuyền cột cao bằng một sợi chỉ màu đỏ,
đồng màu với trường bào của y.
Ân Sơn Tây Xương sức sống căng tràn yêu mị khác thường chứ không
giống Kiếm Phong Chi. Kiếm Phong Chi gương mặt có chút trẻ thơ ngoan
ngoãn vô ưu vô lo.
Phong Chi nhìn thấy y thì không đứng dậy chỉ híp mắt một cái.
"Ngươi... trở về khi nào?"
"Cũng vừa đến!"
"Ờ..."
Phong Chi chỉ 'ờ' một tiếng rồi im bặt. Với người này hắn tồn tại một
chút khó xử, lúc nói chuyện cũng không muốn nhìn mặt y.
Ân Sơn Tây Xương ngược lại cười cười vui vẻ. Nhưng mà tận cùng đáy
mắt có chút cô đơn hiếm thấy.