Nhiếp Viễn quét ngang mặt Ngâm Tuyết hỏi một câu làm Ngâm Tuyết
nhất thời không thể lên tiếng.
"Còn không mau ra ngoài?"
Ngâm Tuyết vẫn đứng chôn chân ở đó nhìn Tư Hàn. Tư Hàn chỉ rũ mắt
nhìn Hoàng Thiên Ngạo, một cái liếc cũng không dành cho Ngâm Tuyết.
Hắn liền cảm thấy có gì đó không ổn. Suốt hai ngày nay Tư Hàn đều tận
lực tránh hắn, cũng không thân thiết bám lấy hắn giống như trước đây nữa.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?
"Tiểu Thất!"
Ngâm Tuyết gọi một tiếng. Tư Hàn không ngẩng đầu lên, trong miệng
chỉ phát ra âm thanh khàn khàn.
"...Dạ?"
"Ngươi... không sao chứ? Nếu mệt thì hãy ra ngoài đi."
"Con không sao!"
Tư Hàn trả lời nhưng cũng không nhìn thẳng Ngâm Tuyết. Trong tròng
mắt có chút đỏ. Hắn mấy ngày qua vẫn chưa thể thông suốt việc mình bị
xem là thuốc của Hoàng Thiên Ngạo. Cho nên nhất thời không có cách đối
mặt thẳng thắn với Ngâm Tuyết.
Hắn không biết rốt cuộc nghĩa phụ có thực sự xem mình là con hay
không, hay chẳng qua chỉ là công cụ để phục vụ cho đại thống lĩnh mà thôi.
Hắn chỉ mới mười sáu tuổi, tình cảm còn hết sức non nớt, ngay cả lý trí
cũng không giúp hắn kiềm hãm được trái tim đang chịu tổn thương của
mình.
"Con... người ra ngoài đi. Con ở trong này giúp sư phụ!"