Đối với Tư Hàn mà nói sau khi biết được sự thật kia thì Thiên Hoa sơn
liền trở nên xa lạ, cũng không còn là nhà của hắn nữa. Hứa thợ săn, phụ
thân của hắn mới chính là người từ đầu đến cuối đều xem hắn là nhi tử ruột
thịt. Dù hắn có là yêu quái, dù hắn có là Hỏa phụng hoàng hay bất kỳ bộ
dạng nào thì người đó cũng chưa bao giờ chê hắn. Cho nên, nếu hắn chết
thì muốn mình được lần nữa trở về nhà, bên cạnh Hứa thợ săn và nãi nãi.
Nhiếp Viễn nhìn hắn khẽ mím môi một cái. Đứa trẻ này tính tình tốt như
vậy y thật sự không nỡ, nhưng mà vì đại cuộc, y không thể không đưa ra
chủ ý.
Trước đây, Hoàng Thiên Ngạo từng nói rằng y không được tự ý can thiệp
vào chuyện của mình, nếu không nhất định sẽ không tha. Chỉ là Nhiếp Viễn
cũng không còn lựa chọn khác. Nếu như buộc phải có người đứng mũi chịu
sào, vậy thì y tình nguyện. Thế gian này y cũng đã sống đủ rồi, nhân sinh
đều đã từng trải qua.
"Tiểu Thất... ta sẽ không để ngươi chết..."
Tư Hàn bắt đầu cởi y phục rồi ngồi vào bồn thuốc đối diện cùng với
Hoàng Thiên Ngạo. Thân thể lở loét của hắn vừa gặp chất thuốc liền đau rát
đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng hắn tình nguyện vì người mình yêu mà
làm tất cả. Hắn từ lúc sinh ra chính là người dám yêu dám hận, hiện tại vì
người này hắn có thể hy sinh tất cả. Chỉ cần y khỏe mạnh trở lại mở mắt ra
nhìn mình là hắn đã mãn nguyện rồi.
Tư Hàn giương đôi mắt mờ mịt nhìn Hoàng Thiên Ngạo. Y hôn mê
nhưng gương mặt thâm trầm tựa như đang ngủ say, vảy rồng đã bao kín đến
cánh tay y. Có vài nơi bong tróc để lại những vết thương sâu hoắm. Hắn
chạm tay vào thân thể y nhìn thấy vết thương trên người y mà chảy nước
mắt.