HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 617

"Đi đâu cũng được. Chỉ cần đi mà thôi! Ngươi cứ tiếp tục ngồi ở đây

cũng không thể giải quyết được việc gì, chỉ làm cho bản thân chìm trong ảo
não."

Tư Hàn ánh mắt có chút trầm xuống.

"Ta phải làm gì bây giờ? Người có thể nói cho ta biết hay không?"

"Cái đó phải hỏi chính ngươi. Nhưng ngươi muốn làm gì, muốn đi đâu,

nghĩa phụ đều sẽ ở bên cạnh ngươi!"

Tư Hàn nghe Ngâm Tuyết nói bỗng dưng ánh mắt sáng lên, dường như

hắn vừa nhìn thấy một tia sáng le lói ở khu rừng vắng.

"Ta muốn mang hắn theo bên mình."

Ngâm Tuyết mày hơi nhíu một chút, bất quá y rất nhanh liền nén xuống

tiếng thở dài.

"Vậy đi thôi!"

Tư Hàn khẽ nhíu mày.

"Được sao?"

Ngâm Tuyết nhìn sâu vào mắt Tư Hàn thành thật gật đầu. Y không nỡ

nhìn nhi tử của mình cứ mãi chìm vào trong ảo não không lối thoát. Y
muốn một lần nắm tay đứa trẻ này, kéo nó ra khỏi vực thẳm của đau khổ.

"Chỉ cần ngươi muốn, mọi thứ đều có thể!"

Tư Hàn nghĩ nghĩ liền cảm thấy có chút rối rắm.

"Nhưng nếu hắn tỉnh dậy... nhìn thấy ta lại muốn đuổi ta đi thì sao?"

"Vậy hãy trói hắn lại. Hãy dùng chính sức mạnh của mình mà trói hắn!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.