HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 688

"Thiên Minh ca ca..."

Bạch Cửu kêu lên một tiếng, giọng mềm mại nỉ non làm cho Lục Mạch

cảm thấy thân thể như có móng vuốt nhè nhẹ gãi vào, ngứa ngáy khó chịu.

"Huynh có muốn nghe ta thổi một nhạc khúc hay không?"

Lục Mạch ánh mắt thoáng chút trầm xuống. Từ trước đến nay y thỉnh

thoảng tình cờ nghe hắn thổi tiêu. Y biết hắn thổi rất hay nhưng cũng chưa
từng vì mình mà cất lên giai điệu. Lần này nghe hắn nói thì y hơi nhướng
mày.

"Bất quá vì ra đi vội vã ta đã không mang theo chiếc tiêu của mình..."

Bạch Cửu vừa dứt lời liền vươn tay ra ngắt lấy một chiếc lá rồi xếp lại.

"Thứ này cũng được sao?"

"Có thể!"

Bạch Cửu lần nữa tựa lưng vào lồng ngực dày rộng của Lục Mạch,

hướng mắt ra bình nguyên rộng lớn rồi từ từ cất lên giai điệu. Âm thanh lá
không thể hay như tiêu trúc hắn thổi, nhưng mà lần này hắn không còn thổi
khúc tương tư nữa mà là một nhạc khúc có âm điệu vui tươi.

Ánh mặt trời xuyên qua cành cây tán lá, xa xa có tiếng nước chảy róc

rách, tiếng chim hót líu lo quyện cùng với âm hưởng réo rắt trong veo do
Bạch Cửu tạo ra thành một bản hòa ca tuyệt đẹp.

Lục Mạch từ lúc nào bỗng ngủ quên mất. Y trong cuộc đời mình cũng

chưa từng thất thố như vậy, lúc nào cũng trong trạng thái cảnh giác, chỉ cần
một tiếng động nhỏ liền có thể phát hiện. Vậy mà hiện tại lại ôm Bạch Cửu
trong lòng rồi thiếp đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.