HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 711

Tư Hàn bỗng nhiên cắn chặt khớp hàm nhìn Minh Tường Lan. Yêu một

người, hy sinh vì người đó nhưng người ta cũng không hề biết, đáng hay
sao chứ?

Có lẽ quá khứ người đó oán trách nàng, hiện tại cũng không còn nhớ đến

nàng nữa. Còn nàng chín trăm năm bị giam cầm dưới Vạn Trùng sơn, mất
đi hài tử, bản thân chịu bao nhiêu dày vò như vậy, cuối cùng cũng chỉ vì
một chữ tình mà thôi!

"Khụ khụ..."

Bỗng dưng Minh Tường Lan ho lên một trận, Tư Hàn liền đỡ lấy nàng

ngồi xuống tản đá cạnh bờ hồ. Hắn lập tức truyền vào thân thể nàng một
luồng nội lực nhưng bị nàng giữ tay lại.

"Không cần!"

"Vì sao chứ?"

Tư Hàn khó hiểu nhìn nàng.

"Ta khí lực đã tận. Vốn dĩ đã chết nhưng vẫn còn sống đến ngày nay thì

đã là kỳ tích."

"Có phải do Minh Kính Hà..."

"Không phải! Ta chỉ là một tiên tử của Phụng tộc, vốn dĩ không thể

trường sinh bất tử. Có thể sống đến chín trăm năm đã là một việc thần kỳ."

Tư Hàn nghe thấy mà lòng ẩn ẩn đau. Nữ nhân này tuy lần đầu gặp gỡ,

nhưng hắn cảm thấy nàng giống như một người thân đã lâu không gặp của
mình.

"Người còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành, ta sẽ đáp ứng giúp người!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.