HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 724

Nếu có một điều ước, Tư Hàn ước mình trở về thời gian trước khi bản

thân chưa phát hiện ra mình là Hỏa phụng hoàng, khi tất cả mọi thứ vẫn
còn như cũ. Hắn có thể cười khanh khách, có thể chạy nhảy rong chơi suốt
cả ngày, chứ không phải như bây giờ, cảnh xưa còn đó nhưng người thì đã
mất. Nơi này hắn đã lớn lên, mười lăm năm kỷ niệm chưa từng phai nhạt.

Chỉ trong chốc lát, Tư Hàn phát hiện ra mình đã đứng trước cửa phòng

Hoàng Thiên Ngạo. Lính canh vẫn chưa phát hiện ra khí tức của hắn. Tư
Hàn nhớ mình từng rất nhiều lần đứng ở đây chờ mong người trong phòng
mở cửa đi ra ngoài để hắn được ngắm nhìn y một chút. Tư Hàn bỗng nhếch
môi lên cười. Hắn quả nhiên là một kẻ si tình!

Tư Hàn liền hóa thành một cơn gió nhỏ len lỏi qua khe cửa vào trong

phòng. Giờ này gặp Hoàng Thiên Ngạo hắn sẽ nói gì đây? Sáng nay hắn đã
đánh y, nhưng mà y cường hãn như vậy, một chút vết thương có là gì chứ?
Tư Hàn dự định nếu Hoàng Thiên Ngạo có mắng thì hắn cũng sẽ để mặc y
mắng, còn mình sẽ ở lì tại chỗ này bên cạnh y. Liêm sỉ gì đó hắn chưa từng
cần thiết đến.

Tư Hàn từ từ bước vào trong, vươn tay vén lên mành trướng ở giường thì

giật mình một cái. Bên trong hoàn toàn không có người. Lúc này trời đã tối,
Hoàng Thiên Ngạo có thể đi đâu chứ?

Tư Hàn liền trở ra ngoài, sau khi đi một vòng vẫn không nhìn thấy

Hoàng Thiên Ngạo đâu, hắn liền hiện thân, dùng áo choàng che kín mặt rồi
tùy tiện bắt lấy một lính canh.

"Hoàng Thiên Ngạo ở đâu?"

"Đại... đại thống lĩnh đi tuần du cùng Ngâm sứ giả vẫn chưa về!"

Tư Hàn liền chấn động. Xem ra Hoàng Thiên Ngạo từ sáng đến giờ vẫn

chưa từng trở về Thiên Hoa sơn. Nhưng nếu không về đây thì y có thể đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.