Ngụy Trình liền khàn giọng.
"Thế nào?"
"Lục sư huynh... chính huynh đến nhìn thì hay hơn!"
Ngụy Trình nhíu nhíu mày cắn chặt khớp hàm. Theo lời bọn họ nói hẳn
Kiếm Phong Chi đã lành ít dữ nhiều.
"Phong Chi..."
Y khàn giọng gọi một tiếng rồi nhanh chóng hóa thành cuồng phong bay
đi mất.
***
Lúc này tại góc đông đúc người qua kẻ lại của một kinh thành nơi hạ
giới. Dưới đất tuyết rơi dày đặc, lạnh lẽo cùng gió rét bao phủ khắp nơi.
Ngoài đường ai nấy đều mặc y phục thật dày che đi cái lạnh tiếp tục làm ăn
buôn bán.
Ở một chỗ gần đó có tiếng cười đùa hò hét của trẻ con. Chúng là những
đứa trẻ khoảng chừng bảy tám tuổi, đang dùng đá ra sức ném vào một thân
ảnh nằm co ro trong góc.
Tuyết lạnh cũng không làm giảm đi mùi hôi thối trên người hắn. Kiếm
Phong Chi nằm đó chớp chớp đôi mắt không còn nhìn thấy gì của mình,
cảm nhận cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông bủa vây lấy thân thể. Những
bông tuyết nặng nề rơi xuống mặt hắn một mảng lạnh lẽo.
Bỗng dưng một viên đá ném trúng đầu, trán hắn liền chảy ra một ít máu
tươi, nhưng hắn không nói gì cả, một chút rên rỉ cũng không có.
Kiếm Phong Chi lúc này nhớ về rất nhiều thứ. Khi hắn đến Thiên Hoa
sơn dường như chỉ vừa được một hai tuổi gì đó.