HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 911

Hắn vừa nói khóe môi vừa run rẩy.

"Con của ta, ta không thể mang con theo được nữa. Con ở đây, tùy vào ý

trời, nếu như số con chưa tận, nhất định sẽ có người nhìn thấy con... Phụ
thân không thể tiếp tục bảo vệ con được nữa. Phụ thân... phụ thân rất yêu
con!"

Dứt lời, Bạch Cửu cúi đầu hôn xuống đứa trẻ một cái, rồi lấy trong ngực

áo mình ra một chiếc ngọc bội. Đó là thứ trước khi rời khỏi hắn đã lấy được
trên người của Lục Thiên Minh, hắn đã xem thứ đó quý giá như tính mạng
mình.

"Con ơi... đây là của cha con... phụ thân chỉ có thể để lại cho con cái

này..."

Bạch Cửu mím môi một cái, một dòng nước mắt vô thanh vô tức chảy

xuống. Hắn run rẩy cúi đầu đeo lên cổ hài tử rồi hôn lên má nó một cái.

"Phụ thân vô dụng, không thể ở bên con... xin lỗi, xin lỗi!"

Hắn vùi đầu vào mặt hài tử khóc nấc, toàn thân run rẩy. Khi nghe thấy

tiếng mưa bên ngoài nhỏ dần, hắn biết rằng mình phải nhanh chóng rời
khỏi, trước khi đám người kia phát hiện ra hài tử của mình.

Bạch Cửu cầm lên thanh kiếm chống người đứng dậy. Vết thương nơi

bụng như muốn đòi mạng hắn. Hắn lảo đảo gian nan bước ra ngoài.

Đi được một đoạn ngắn, miệng liền ói ra một ngụm máu tươi. Nhưng hắn

vẫn không ngừng lại, từng bước nhỏ chống kiếm rời khỏi, hắn phải đi thật
xa hang nhỏ kia, nếu không nhi tử của hắn nhất định sẽ bị phát hiện.

Lúc này, bụng chảy máu ướt đẫm y phục hắn. Những hạt mưa lạnh lẽo

lắc rắc rơi trên thân thể. Bạch Cửu nghe thấy âm thanh tiến đến rất gần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.