HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 913

Đêm đó khi đôi chân đã quá mỏi mệt, một trận bão tuyết lại kéo đến.

Trận bão này dường như còn lớn hơn những trận bão mà hắn vừa trải qua
trong bảy ngày vừa rồi. Nơi này quả nhiên vô cùng khắc nghiệt lạnh lẽo,
chẳng trách người ta nói đến phương Tây thường khó trở về.

Hứa Tư Hàn nhíu mày nhìn bầu trời mù mịt tuyết rơi, gió quất vào mặt

hắn đến không thể nhìn được đường phía trước. Hắn nheo mắt nhìn quanh
liền thấy có những thân cây trụi lá xù xì thì bẻ vài nhánh rồi mang vào một
hang nhỏ gần đấy, thổi ra một ngọn lửa đốt củi lên rồi yên lặng ngồi đó.

Hắn nheo mắt nhìn bóng mình cô đơn trên vách động mà không khỏi thở

dài. Hiện tại vô cùng mệt mỏi nhưng cũng không dám nằm xuống, vì sợ
mình sẽ ngủ quên. Đợi cơn bão đi qua hắn lập tức sẽ rời khỏi nơi này.

Một lúc sau, Tư Hàn nghiêng mặt nhìn ra ngoài trời, chỉ có tiếng rít của

gió tuyết cùng hơi lạnh ẩm ướt xộc vào mũi.

"Sư phụ... người hiện tại đang làm gì đó? Có nhớ ta hay không?"

Hắn vừa lẩm bẩm vừa nhìn nhìn bàn tay mình. Nơi đó bảy đêm trước còn

hơi ấm của Hoàng Thiên Ngạo, hiện tại chỉ còn lại một mảnh trống vắng.

Bỗng dưng từ bên ngoài một bóng đen vụt đến, trong nháy mắt nhe răng

cắn vào cổ Tư Hàn một cái.

----HẾT CHƯƠNG----

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.