HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 917

"Đã đến rồi sao còn chưa ra?"

Huyền Vũ khàn khàn giọng nói với người sau lưng mình nhưng cũng

không quay đầu lại, ánh mắt từ đầu đến cuối đều hóng ra ngoài cửa sổ.

Bỗng nhiên cổ bị một đôi tay vững chắc ôm lấy, Vũ Triệt từ phía sau ôm

Huyền Vũ, cằm gác trên vai y, còn khẽ hôn vào gáy y một cái.

"Cút đi!"

Huyền Vũ nhíu nhíu đôi mày đẹp của mình nhưng Vũ Triệt vẫn không

buông y ra, ngược lại còn cười cười.

"Ta thật nhớ ngài, rất nhớ chuyện đêm qua..."

"Im miệng!"

Huyền Vũ cảm thấy khóe mắt giật giật. Đêm qua quả nhiên là một

chuyện vô cùng hoang đường đáng quên. Lúc Vũ Triệt đến ôm y, còn
không ngừng khóc lóc. Ban đầu y nghĩ nếu hắn tiếp tục cố chấp thì mình
nhất định đánh đuổi hắn. Vậy mà cuối cùng y cũng mềm lòng.

Nghĩ lại, người này một chút cũng không giống Chu Tước. Chu Tước

cao ngạo chứ không dày mặt lì lợm như kẻ này. Thái tử thiên giới gì chứ, rõ
ràng chỉ là một hài tử thích bám người. Tôn nghiêm một chút cũng không
có.

"Nơi này... còn đau hay không?"

Vũ Triệt từ lúc bàn tay vuốt dọc theo sống lưng Huyền Vũ đặt lên mông

y làm y vô cùng tức giận, lập tức xoay người lại đẩy hắn ra, trợn mắt.

"CÂM MIỆNG!"

"Được được, ta không hỏi, không hỏi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.