HỎA PHỤNG HOÀNG - Trang 931

Ngụy Trình run run khóe môi khàn khàn giọng.

"Có phải ông trời thực sự ghét bỏ ta hay không? Cho nên chúng ta chưa

từng có một ngày thực sự bình yên, cho ta hy vọng rồi mỗi ngày lại cướp
đoạt của ta nhiều hơn... hiện tại ngươi nằm đây, còn ta chỉ có thể bất lực
nhìn ngươi đau đớn..."

Tròng mắt Ngụy Trình chằng chịt tơ máu đỏ ửng, lòng cũng đã nguội

lạnh rồi.

"Chờ cái gật đầu của ngươi ta đã chờ đến trăm năm... Cũng chưa bao giờ

tuyệt vọng. Nhưng mà chờ được rồi thì ngươi lại nằm đây. Ta không biết,
rốt cuộc có phải kiếp trước mình đã phạm sai lầm gì hay không, mà kiếp
này ông trời lại hành hạ ta như vậy. Phong Chi à, nơi này, ta thật sự rất
đau!"

Ngụy Trình vừa nói vừa nắm lấy bàn tay Kiếm Phong Chi đặt lên lồng

ngực mình, nơi đó trái tim y vẫn đều đều nhịp đập. Ngụy Trình cắn chặt
khớp hàm, ngẩng đầu nhắm nghiền mắt hít vào một hơi.

Y bỗng nhiên nhớ lại tất cả những việc mà bọn họ đã trải qua, cũng đã

từng đối mặt với giây phút sinh tử, đã từng từ cõi chết trở về, đã từng từ
tuyệt vọng lại có được hy vọng.

Năm trước, hắn bị Ân Sơn Tây Xương hãm hại, y mang hắn đến Đông

Hải tìm Hoàng Thiên Ngạo cứu mạng nhưng không được, y chỉ bất lực
nhìn hắn một thân đau đớn nằm trên giường, bản thân thì bị bắt đến Vạn
Trùng Sơn. Khoảnh khắc đó y tưởng là đã chia xa mãi mãi. Hoặc đến ngàn
năm mới lần nữa được nhìn thấy Kiếm Phong Chi.

Nhưng mà y lại thoát ra rồi đánh mất ký ức. Thời gian đó dù không biết

Kiếm Phong Chi là ai, nhưng rõ ràng trong tiềm thức của y, hắn là một
người vô cùng quan trọng với mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.