"Ngâm thúc... chặc chặc..."
Ân Sơn Tây Xương vừa nói vừa chặc lưỡi.
"Thúc biết không, ta nhớ những ngày đầu tiên mới đến Thiên Hoa sơn,
người mà ta ngưỡng mộ sau sư phụ thì chính là thúc."
Hắn bắt đầu hồi tưởng về những chuyện đã qua.
"Năm đó, ta đến Thiên Hoa sơn cùng lúc với Ngụy Trình và Lục Niên.
Thiên Hoa sơn trong mắt ta tuy không nguy nga tráng lệ như Ân Sơn đài
nhưng lại khiến người khác ngước nhìn ngưỡng mộ... Nơi đó có đại thống
lĩnh của Long tộc cường hãn nhất thiên hạ, có Ngâm sứ giả tuổi trẻ tài cao,
xuất sắc nhất trong hàng chiến binh của Long tộc. Như vậy, ai mà lại không
muốn được một lần trở thành đệ tử của Thiên Hoa Sơn chứ? Ha ha."
Ân Sơn Tây Xương cười cười. Ngâm Tuyết nhắm nghiền mắt không
muốn nghe, kể cả giọng nói cao cao đó cũng khiến y cảm thấy chán ghét,
khinh thường. Bất quá, Ân Sơn Tây Xương không để ý đến cảm tình của y.
"Ta cũng từng rất muốn trở thành đệ tử giỏi nhất để được sư phụ cùng
thúc tán thưởng. Ta... so với kẻ khác nỗ lực hơn rất nhiều lần. Nhưng mà
các người, từ đầu đến cuối chỉ ban cho ta một ánh mắt lạnh nhạt, không
hơn không kém!"
Ân Sơn Tây Xương nhếch mép lên cười, ánh mắt thoáng chút cảm xúc
không rõ nghĩa, có lẽ là chua xót, cũng có lẽ là căm hận.
"Năm đó, trong tất cả những người đến Thiên Hoa sơn xin học, phải trải
qua thi đấu khắc nghiệt, bảy người giỏi nhất mới có thể trở thành đệ tử của
đại thống lĩnh. Ta đã phải đổ máu, thậm chí còn suýt mất mạng, cố gắng
vượt qua hàng ngàn người, mỗi ngày đều không còn thời gian để ngã
lưng... cuối cùng ta mới danh chính ngôn thuận trở thành đệ tử nhập thất