HOA PHƯỢNG ĐỪNG ĐỎ NỮA - Trang 136

Choang. Vỡ tan tành hết. Tim hai đứa muốn ngưng đập rồi, hết thở. Có

tiếng bước chân nặng nhọc bên ngoài. Rầm. Tiếng xô động dữ dội của cánh
cửa. Phượng Hồng thều thào :

- Ði rồi. Anh ấy đi rồi.
Huyền bỏ tay xuống. Hai đứa ngó nhau thở lấy thở để. Tấm bưu ảnh của

Trọng Phước, từ trong cuốn tập bung ra, suýt chút Phượng Hồng đã ngồi đè
lên nếu Huyền không nhanh tay nhặt. Phượng Hồng như nặng trăm cân, rơi
phịch xuống, xụ mặt một đống.

- Hết biết.
Rồi thấy Huyền mân mê tấm bưu ảnh, Phượng Hồng nhăn mặt :
- Cái gì nữa đây ?
Huyền như vớ được cái phao :
- À, nè. Có thư Trọng Phước. Ðọc đi.
Phượng Hồng cầm, liếc qua rồi bậm môi như muốn xé. Huyền giựt lại :
- Làm gì vậy. Thôi, đừng có điên nữa. Đọc chưa ?
- Rồi.
- Thấy sao ?
- Chẳng thấy sao cả.
- Cái gì ? Mày thấy không, tưởng nó quên hết trơn rồi, ai dè. Con Sơn

Trà vẫn kiên quyết là con Trọng Phước không thể quên được...

- Ê. Đừng nhắc nữa. Sơn Trà, Sơn Trà. Nhớ bọn. Nhớ bọn lắm. Hừ. Xa

xôi quá mà. Gần gũi đây nè, mới tui tui bồ bồ đây nè. Vậy mà đi chẳng
thèm báo một tiếng. Nói với nhau chia sẻ chia sẻ. Hừ thiệt đúng hột muối
chia năm, cục đường nuốt hết...

Không. Nhìn Phượng Hồng hậm hực, Huyền bỗng nhớ Sơn Trà. Nhớ

tiếng kêu của nó.

- Tao thương chúng mày quá. Chúng mày có biết không ? Tao đứt ruột

đây.

Mới hôm kia chớ mấy. Sơn Trà đã nói vậy với cả bọn. Rồi nó bỏ chạy.

Nắng còn đuổi theo nó. Gió trong sân trường đã nín thở. Cành Phượng thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.