HOA PHƯỢNG ĐỪNG ĐỎ NỮA - Trang 141

tới bọn, tới nhóm nữa chớ. Ê, Phượng Hồng, mày có nhận ra điều đó
không.

- Tao không biết.
Phượng Hồng trả lời, kín đáo liếc Thuyền Nguyệt. Kim Trang cười ré

lên. Những giọt nắng chiều soi mói tận mắt Huyền. À, họ đã thân nhau quá.
Ánh mắt cả hai người còn nhìn mình, những lúc đó muốn nói gì ?

- Mày biết quá đi chớ. Tao bắt gặp ảnh hoài, lúc nào cũng lơ ngơ như

người mất hồn, như kẻ ốm tương tư.

- Ðể anh ấy yên, Kim Trang.
Thuyền Nguyệt nghiêm nghị nói. Kim Trang nhìn Phượng Hồng muốn

cười :

- Thấy chưa ?
Nhưng Phượng Hồng cũng gật đầu đồng ý với Thuyền Nguyệt :
- Ừ, để cho ông ấy yên.
Kim Trang ngơ ngác. Huyền lặng thinh. Kim Trang thì có thể chẳng hiểu

gì cả, nhưng Huyền hiểu. Huyền hiểu rõ lắm. Tương tư ? Không đâu,
nhưng anh chàng đang mang một vết thương thập tử nhất sinh trong lòng.
Vết thương sẽ lành lặn, đau dai dẳng ? Sống hay chết ? Huyền chịu. Bằng
cách nào để chữa trì ? Huyền chịu.

Câu chuyện đã xẩy ra ba bốn hôm rồi, cho tới nay, vẫn còn cái không khí

nặng nề u ám vây bốn đứa.

Phải rồi. Ðể anh chàng yên đi. Phượng Hồng mới khóc, mới kể với

Huyền đây. Tự nhiên nó thương anh Tuấn quá, rồi giận anh Tuấn quá. Lý
do giận ? Không tài nào hiểu nổi. Rồi nó xông vào anh, đấm thùm thụp vào
ngực anh, muốn cào cấu anh. Rồi sao ? Có sao đâu, anh đứng yên cho
Phượng Hồng đấm, đấm cho tới mệt, anh ôm lấy nó. Phượng Hồng nói :
Lúc đó, tao mềm nhũn và tao khóc hết biết. Có vậy thôi mà Huyền thắc
mắc hoài. Không biết Thuyền Nguyệt có hiểu anh chàng, có thông cảm anh
chàng sâu sắc bằng Huyền không ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.