HÓA RA ANH VẪN Ở ĐÂY - Trang 136

mất giọng cô.

“Tàu hỏa á?”, Trình Tranh câm lặng một hồi, sau đó cơ hồ cũng nghe thấy
âm thanh đặc trưng của tàu hỏa, “Em chạy lên tàu hỏa làm cái trò gì đấy?”

“Em… về nhà”, Tô Vận Cẩm có đôi chút hụt hơi.

“Ha!”, Trình Tranh ở bên đầu kia phát ra tiếng cười cay đắng rất khoa
trương. “Anh không biết nói gì cho phải với người như em nữa, khó khăn
lắm mới chạy qua đây được, chẳng nói một câu nào đã chạy về nhà”.

“Ai bảo là em không nói một câu, là tại anh không nghe điện thoại của em
đấy chứ. Giờ này anh còn tới làm gì?”

“Vớ vẩn, em không chịu đi lên Bắc Kinh, anh không xuống đây thì làm thế
nào? Chả lẽ tách ra mỗi đứa một nơi?” Tuy thái độ của cậu ta vẫn đáng ghét
là thế, nhưng Tô Vận Cẩm lạ cảm thấy một luồng ấm áp vượt qua điện thoại
lan tới. Cô thốt nhiên cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói cùng cậu ta, thế
nhưng chỉ thốt ra một câu: “Anh chờ em… chờ em!”.

Tàu hỏa sau hai tiếng cuối cùng đã dừng ở một ga lớn, Tô Vận Cẩm chẳng
nghĩ ngợi gì xuống tàu ngay. Lúc ấy mới là 4 rưỡi sớm tinh mơ, trời vẫn
còn chưa sáng, thành phố bé nhỏ cô chưa từng đặt chân đến bao giờ vẫn còn
phủ một màn tĩnh lặng. Bảng báo giờ tàu hiển thị chuyến tàu tiếp theo đến
thành phố G phải bảy tiếng nữa mới khởi hành, cô không đợi được nữa, thế
nên hỏi nhân viên ở đây đường đi, rồi một thân một mình lếch thếch hành lý
nhằm thẳng bến xe mà chạy.

Thành phố lạ lẫm, đường xá không một bóng người, Tô Vận Cẩm cúi đầu
mải miết bước quên bẵng cả nỗi sợ hãi phải đi đường một mình cùng cái
lạnh giá sớm mai, chỉ muốn nhanh thêm chút, nhanh thêm chút nữa, sớm
gặp được con người mà lòng cô đang nhung nhớ. Tận đến khi cô đã được
toại nguyện ngồi trên chuyến xe giường nằm đầu tiên xuất phát lúc 5 rưỡi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.