bỏ tay ra. “Thật không thể chịu đựng nổi con người này! Anh không về, tôi
về.” Nói rồi cô quay đầu nhằm thẳng hướng cổng bãi đỗ xe mà đi.
Trình Tranh lúc ấy mới quay người đuổi theo, không quên ném lại một câu:
“Chương Việt, chị cứ ngu ngốc đi, về sau nếm mùi đau khổ đấy”.
Chương Việt nghiến răng nhìn Trình Tranh cùng Tô Vận Cẩm đi khuất,
hung hãn bảo: “Trình Tranh chết tiệt, về sau ai còn quan tâm đến cậu mới là
đồ khốn bỏ đi!”.
Thẩm Cư An mỉm cười, kéo tay cô, “Đi thôi, đừng giận nữa em, chấp nhặt
cậu ta làm gì, về nhà nào”.
Phía bên này, Trình Tranh lái xe cùng Tô Vận Cẩm về nhà, hai người suốt
cả đường không nói một câu. Tận đến lúc về đến nơi, lửa giận của Trình
Tranh mới dần dà tiêu tán, lại hớn hở bắt chuyện với Tô Vận Cẩm. Tô Vận
Cẩm rầu rĩ không nói không rằng tắm rửa đi ngủ, không nhìn đến anh một
lần. Trình Tranh bò đến bên người cô, khe khẽ đẩy đẩy bờ vai lộ bên ngoài
tấm chăn mỏng của cô: “Này, nói gì đi chứ, vẫn giận đấy à?” Tô Vận Cẩm
lặng yên nhích người ra xa, Trình Tranh lại mon men đến gần, nói giọng
không phục: “Rõ ràng lúc đầu là anh đúng, sao bây giờ lại thành ra em giận
anh thế? Vừa rồi anh có mắng mỏ gì em đâu”.
Tô Vận Cẩm cảm thấy rã rời tới nỗi chẳng thốt nên lời, bị anh chọc phá đến
không yên nổi, mới quay người lại, nói giọng lạnh nhạt: “Đúng là anh có lý,
đều là lỗi của em hết, Trình Tranh, cứ như thế này thực lòng em rất mệt
mỏi, hai người chúng ta sao cứ phải làm khổ nhau thế?”.
Trình Tranh hoảng quá, bèn ôm chặt lấy người cô qua lớp chăn mỏng: “Anh
không nghĩ gì nhiều thế đâu, chỉ muốn em ở bên anh thôi. Không sai, anh
thừa nhận là anh không ưa Thẩm Cư An, hôm nay cố tình làm anh ta khó
xử, nhưng mà Vận Cẩm, em có thể nghĩ đến anh một tí không? Mai là sinh
nhật anh đấy, em đã nói là sẽ tặng anh một món quà cơ mà, anh muốn một