“Hiểu lầm?”, Trình Tranh cười nhạt. “Đừng có cho là ai cũng ngốc nghếch
như cái cô Chương Việt nhà anh, anh toan tính gì chúng ta trong lòng đều
hiểu rõ, đâu cần phải nói huỵch toẹt ra, chỗ tiền này là của anh chứ gì?
Chắc không đáng phải mang tiền nhà họ Chương ra để đút cho thần ái tình
chứ nhỉ?”
“Im đi” Cùng một câu nói đồng thời phát ra từ miệng của hai người đàn bà.
Chương Việt lật đật chạy ra, bên trong chiếc áo khoác trên người là bộ đồ ở
nhà còn chưa kịp thay. Tô Vận Cẩm vừa cuống vừa bực giữ chặt lấy Trình
Tranh.
Thẩm Cư An thản nhiên như không cúi người xuống, lượm từng tờ tiền rơi
vãi tứ bề, xếp ngay ngắn vào chiếc cặp tài liệu Trình Tranh mang tới lúc
đầu. Anh không nhìn Trình Tranh, chỉ khẽ khàng nói với Tô Vận Cẩm: “Em
chắc là không cần đến số tiền này nữa chứ?”.
Tô Vận Cẩm xấu hổ đến nỗi chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn Cư An, ngoài
nói lời xin lỗi ra, cô chẳng thể nghĩ ra lời nào khác. Chương Việt bước lại
gần Trình Tranh, nói như vỗ vào đầu vào mặt: “Cậu vẫn còn là trẻ ranh đấy
à? Làm việc gì cũng không dùng đến não hay sao?”.
Trình Tranh không tỏ vẻ yếu đuối, đốp lại ngay: “Người làm việc gì cũng
không dùng đến não e rằng phải là chị, biết rõ là hố sau mà vẫn cứ nhảy
vào”.
Chương Việt giận đến mức khuôn mặt thanh tú cũng biến sắc, chỉ thẳng vào
mặt Trình Tranh mà mắng: “Việc của tôi không cần cậu lo, cậu cút ngay cho
tôi nhờ!”.
Trình Tranh hất tay cô ra, “Ai rỗi hơi mà lo việc của chị, chị hãy quản ông
chồng chị cho tử tế”.
“Trình Tranh, đi theo em”, Tô Vận Cẩm cố kéo Trình Tranh đi ra xe, nhưng
chẳng hề lay chuyển được anh chút nào, bực tức cực điểm bèn nhất quyết