bắt đầu xé toang quần áo trên người mình và người cô. Tô Vận Cẩm đương
nhiên biết anh muốn làm gì, thứ nhục dục bột phát trong tình cảnh này
khiến cô cảm thấy chẳng khác gì loài thú vật, biết rõ vào thế yếu nhưng vẫn
bạt mạng cự tuyệt. Một kẻ ỷ thế cưỡng đoạt, người kia thì sống chết chống
lại, hai bên giằng xé, hít thở trong im lặng, hệt như loài mãnh thú săn mồi bị
trúng thương. Trình Tranh rất nhanh chóng đã chiếm thế thượng phong,
duỗi thẳng người lấy hết sức đi vào trong cơ thể cô. Thứ chiếm hữu không
dạo đầu chẳng ve vuốt khiến tiếng rên rỉ cũng nghẹn cứng nơi cổ họng Tô
Vận Cẩm, cô tuyệt vọng từ bỏ mọi quẫy đạp, để mặc anh hành động thô bạo
trên cơ thể mình, cho đến tận lúc anh phát ra tiếng thở phào mãn nguyện.
Hai ngươi, vì đâu mà đến khoảnh khắc thịt da quấn quýt gần gũi đến vậy
mà hai mảnh linh hồn lại càng lúc càng diệu vợi xa xôi như thế? Trình
Tranh trong giây phút dục vọng được giải phóng, trong lòng lại cảm thấy có
thứ gì đó đang dần trôi mất, anh sống chết muốn nắm chặt, thì đến cả
phương hướng cũng chẳng thấy đâu. Anh áp trán mình sát vào trán cô, thì
thầm:
“Rốt cuộc là anh làm tổn thương em hay em làm tổn thương anh? Em nói
đi, anh phải thế nào mới được”.
Tô Vận Cẩm chỉ cảm thấy rã rời chán nản, “Thôi được rồi, Trình Tranh,
chúng ta không nên ở bên nhau nữa, chỉ làm cả hai đều mệt mỏi”. Trình
Tranh chậm rãi lắc đầu, “Không, anh sẽ không buông tay đâu, cho dù làm
tổn thương lẫn nhau thì anh vẫn muốn ở bên em”.
Có những thứ một khi đã tan tành thì dù có trăm phương ngàn kế đắp đổi
hàn gắn cũng chẳng thể trở lại hình dáng ban đầu. Trình Tranh và Tô Vận
Cẩm, chẳng thể dằn lòng mà ly biệt, ở bên nhau thì hành hạ khổ sở. Sau
buổi đêm hôm ấy, hai người tuyệt nhiên không hề nhắc lại chuyện đã xảy
ra, bấy nay chung sống bên nhau, tựa như giẫm trên băng mỏng. Hai người
muốn giữ gìn, nhưng lại không biết làm sao mới phải, thế nên bắt đầu trở
nên thận trọng rụt rè, chỉ sợ một câu nói, một ánh mắt cũng có thể làm đau