HÓA RA ANH VẪN Ở ĐÂY - Trang 27

đang cơn luống cuống cũng không thèm để ý lý lẽ, cứ thế ương ngạnh tuôn
ra một câu, thế này mới biết, đây chẳng phải là nghi vấn bấy lâu của cậu
chàng hay sao?

Tô Vận Cẩm hoàn toàn không hiểu cậu ta đang nói gì, “Tôi nhìn cậu lúc
nào cơ, trước khi học cùng lớp tôi hoàn toàn không quen biết cậu!”.

Tại sao lại như thế, ký ức của cậu về một người lại sâu sắc tới vậy, người ấy
lại chẳng có chút cảm giác nào? Trình Tranh chưa từng gặp phải sự tình
kiểu này, đến tác dụng lực cũng là tương hỗ, phương trình hoá học thì cân
bằng, năng lượng chẳng phải cũng bảo toàn đấy sao? Cậu làm cách nào
cũng không hiểu nổi, rõ ràng là cô đã quay đầu lại, nếu ánh mắt ấy không
phải nhìn cậu thì là nhìn ai chứ? Cậu không muốn cô ấy nhìn người khác,
làm thế nào đây?

Bời đang là thời gian tự học buổi tối, con đường nhỏ tối tăm này ngoài hai
bọn họ ra chẳng còn ai khác, ngọn đèn đường trắng bợt soi xuống hai chiếc
bóng kéo dài đan quyện vào nhau, thi thoảng từng làn gió đêm khe khẽ thổi
qua, lay động cành lá bên đường, phát ra thứ âm thanh vụn vỡ, chẳng che
đậy nổi tiếng thở gấp gáp của hai người.

Trình Tranh, cô ấy thực sự chẳng lưu lại chút ấn tượng nào về mày cả, mày
phải làm thế nào đây, rốt cuộc mày muốn làm gì chứ? Cậu hoang mang tự
hỏi bản thân, sau đó, trước khi đầu óc đưa ra câu trả lời, môi cậu đã vô thức
đáp trên mắt cô, hút cạn những giọt lệ, cuối cùng in trên đôi môi cô, bỡ ngỡ
xoay xoả.

Tận đến lúc bắp chân dội đến mọt cơn đau điếng, cậu mới buông cô ra. Tô
Vận Cẩm run rẩy lùi lại một bước, cố sức dùng tay quệt ngang môi, cũng là
quệt hết những kinh hãi cùng ngại ngùng trên khuôn mặt, quay đầu đi tiếp.
Lần này Trình Tranh không đuổi theo nữa, cậu chỉ sững sờ ngóng cô cahỵ
xa dần, rồi khe khẽ thốt lên: “Tôi chẳng muốn làm thế nào hết, chỉ là không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.