đối ổn, nheo đôi mắt cận hai đi-ốp, trông thấy hai đội nam sinh lần lượt mặc
áo màu đỏ và màu trắng đang quần thảo trên sân. Trong đám khán giả bên
sân cỏ có không ít nữ sinh, không biết thứ khiến cho bọn họ thể hiện cuồng
nhiệt đến vậy suy cho cùng là bóng hay là người.
Cô đã nhìn thấy cậu ta rồi, cậu ta mặc chiếc áo thi đấu màu trắng. Tô Vận
Cẩm không hiểu vì sao mình lại dõi mắt kiếm tìm bóng dáng con người ấy,
có điều nhận ra cậu ta giữa đám nam sinh chạy đi chạy lại, không ngừng
hoán đổi vị trí này cũng chẳng khó khăn gì mấy. Cậu ta có dáng người dỏng
cao, làn da đen sạm tôn lên sắc trắng của chiếc áo thi đấu, không che nổi nét
hừng hực thanh xuân. Tô Vận Cẩm mù tịt về bóng đá, nhưng cũng không
thể không thừa nhận, tư thế di chuyển của Trình Tranh rất đẹp mắt.
“Ở trên cái sân vận động này, có mấy cô nữ sinh thực sự xem “bóng đá”
đây? Chẳng qua là tìm một cơ hội để có thể hướng về con người ấy mà bạo
dạn ngắm nghía với hò hét thôi,” Mạc Úc Hoa nhìn theo sân bóng mà nói.
Tô Vận Cẩm còn đang định đáp lời, đã phát hiện hóa ra sự chú ý của Mạc
Úc Hoa không hề hướng vào cô, mà đang chăm chú đuổi theo bóng người
nào đó trên sân bóng. Tô Vận Cẩm tò mò bám theo ánh nhìn của Mạc Úc
Hoa để dò xem người mà cô dõi mắt theo là ai, không ngờ trong lòng được
một phen kinh ngạc, người mà cô ấy nhìn là Chu Tử Dực sao? Không thể
có chuyện xảy ra ngoài dự liệu như thế này được. Tô Vận Cẩm vụng trộm
liếc Mạc Úc Hoa một cái như để tìm bằng cớ, khuôn mặt tầm tầm ấy vẫn
hiện lên vẻ cứng nhắc như từ trước đến giờ. Cơ hồ cảm giác thấy ánh mắt
của Tô Vận Cẩm, Mạc Úc Hoa quay đầu lại nhìn cô, tỏ vẻ giễu cợt hiếm
thấy mà nói rằng: “Phát hiện ra người tớ nhìn không phải là thứ bảo bối mà
mấy người các cậu ai nấy đều yên nên trong lòng cũng yên tâm hơn một
chút đúng không?”
Tô Vận Cẩm nóng ran mặt, “Cậu ta đâu phải của tớ.”